Năm ấy, tôi được phân công dạy và chủ nhiệm lớp 4A có 24 học sinh. Tôi thấy hầu hết các em đều ngoan, ý thức học tập tốt, tuy nhiên nhiều em có hoàn cảnh gia đình khó khăn. Có câu chuyện làm tôi nhớ mãi, đó là một hôm, sau giờ ra chơi, khi bước vào lớp tôi thấy bộ đồ dùng của môn Kĩ thuật mà tôi chuẩn bị cho tiết dạy tiếp theo bị lục tung ra, kiểm tra thì thấy bị thiếu một số cuộn chỉ thêu, kéo cắt. Bực mình, tôi định quát học sinh, nhưng rồi thôi quyết định không nói gì và yêu cầu cả lớp chuẩn bị đồ dùng học tập môn Kĩ thuật để thực hành thêu hình xương cá.
Cả lớp rất hào hứng với tiết học này, các em đều có dụng cụ: Khung thêu, kim, chỉ, kéo, phấn vẽ v.v… Riêng em Loan cứ thập thò, đưa ra rồi lại cất vào ô bàn, mắt thì nhìn tôi nhưng không tự tin và có vẻ có gì đó sờ sợ. Tôi đọc được ở em đang nghĩ gì! Lúc này, các nhóm trưởng báo cáo kết quả chuẩn bị đồ dùng học tập của nhóm mình. Đến lượt nhóm của Loan, nhóm trưởng ấp a, ấp úng: “Thưa… thưa… bạn… Loan không có... chỉ…i….ỉ… ạ!”. Tôi liền nói: “Được rồi, em ngồi xuống. Cô thấy lớp mình chuẩn bị khá đầy đủ đồ dùng học tập cho tiết thực hành thêu hình xương cá. Một vài bạn có thể đã hết chỉ, các em trong nhóm có thể giúp nhau, nhưng lần sau các em nhớ chuẩn bị thật đầy đủ nhé!”.
Ánh mắt của Loan chùng xuống, không nhìn tôi. Thật ra, trong bộ đồ dùng của tôi đã chuẩn bị để hướng dẫn mẫu cho các em cũng thiếu cuộn chỉ thêu, kéo do bị thất lạc như đã nói. Giờ phải làm sao, chẳng lẽ tôi hỏi học sinh: “Ai đã lấy chỉ và kéo” à? Không được! Nếu có hỏi thì chắc gì học sinh đã dám nhận và tôi quyết định dùng cuộn chỉ đen, không phải chỉ thêu để hướng dẫn các em thực hành.
Hình như Loan cũng nhận ra lỗi, em loay hoay, quay sang nhìn tôi mấy lần như thế. Tôi lại gần và nói: “Loan! Em dùng cuộn chỉ đó để thêu đi, các bạn trong nhóm đang thực hành đó em?”. Nghe vậy, Loan liền mở cuộn chỉ và xâu vào kim thực hành thêu với cả lớp.
Cuối tiết học, nhiều học sinh có sản phẩm rất đẹp, trong đó có sản phẩm của Loan. Sau khi các em đã về hết, tôi nhìn xuống lớp thấy Loan vẫn đang ở đó, chưa về mà trên tay cầm cuộn chỉ thêu và cái kéo. Em run run, ấp úng nói: “Em… em xin lỗi cô ạ! Bộ đồ dùng của em là bộ đồ dùng chị họ đã dùng năm ngoái nay chị cho lại em, nên không còn chỉ thêu và kéo nữa ạ!”.
Tôi nhanh chóng tiến về phía Loan và nắm lấy tay em: “Không sao, cô biết rồi”. Hai cô trò ôm nhau, Loan khóc nức nở làm tôi cũng không kìm được lòng. Thì ra là vậy. Nếu có bộ mới, chắc em không như thế…
Phan Thị Minh Huy
(Trường Tiểu học Xuân Lam, huyện Nghi Xuân, Hà Tĩnh)