Lúc ấy, tôi thường bâng quơ hỏi:
- Mẹ ơi, sao tay mẹ to thế?
Mẹ bật cười, xoa đầu tôi, hiền từ nói:
- Tay mẹ to để ôm Cún của mẹ dễ hơn.
Hỏi vậy nhưng tôi biết, tay mẹ to không chỉ vì để dễ ôm tôi hơn mà còn bởi đã vất vả nuôi tôi khôn lớn như thế nào. Bà nội vẫn hay kể với tôi, ngày mẹ mới lấy bố, nhà tôi nghèo lắm. Mẹ là giáo viên nhưng hằng ngày, ngoài giờ lên lớp, mẹ phải thái rau cho lợn, cuốc tước ruộng vườn. Đến mùa hè, mẹ cũng không được nghỉ ngơi như nhiều người mà phải ra đồng gặt lúa.
Tôi nhớ lúc mới năm tuổi, tôi thích mê một con gấu bông có bộ lông màu nâu cà phê với chiếc nơ đỏ rực trước cổ. Khi ấy, tôi đã ao ước món quà sinh nhật của mình sẽ là con gấu được đặt trên kệ kính bóng loáng của cửa hàng đồ chơi. Ngày ngày, mỗi khi được mẹ chở tới lớp mẫu giáo, tôi đều cố ngoái đầu lại nhìn con gấu. Ánh mắt của nó dường như nói với tôi rằng: “Chị mau đón em về nhà đi!”. Nhưng rồi một ngày, tôi không thấy con gấu ấy nữa. Trong suy nghĩ non nớt của một đứa trẻ, tôi chắc mẩm con gấu ấy đã được người ta mua mất rồi. Tôi buồn thật buồn cho đến ngày sinh nhật của mình. Như một phép màu, món quà năm ấy mẹ tặng tôi chính là con gấu bông yêu thích ấy. Tôi vui lắm, ôm gấu bông lên giường đi ngủ một mạch đến sáng vì sợ đó chỉ là giấc mơ. Tôi đâu biết rằng, con gấu đắt tiền lắm. Để mua được món đồ chơi cùng những gói bánh kẹo thơm lừng mừng sinh nhật, mẹ đã phải làm thêm giờ. Có lẽ vì thế mà tay mẹ chai sạn đi nhiều…
Theo thời gian tôi lớn lên, bàn tay của mẹ không chỉ mua cho tôi những que kem mát lạnh ngày hè mà còn dạy tôi nắn nót từng nét chữ trên trang vở. Cũng chính bàn tay ấy chỉ tôi cách cân bằng những phương trình hóa học dài ngoằng và rất nhiều bài học khác.
Có lần, mẹ ôm tôi vào lòng, thủ thỉ:
- Dù con có lớn, mẹ vẫn sẽ chăm sóc con như ngày con còn bé. Trong mắt mẹ, con mãi là bé Cún ngày nào.
Quả thật, dù tôi năm tuổi, mười ba tuổi hay lớn hơn nữa thì trong mắt mẹ, tôi mãi là đứa trẻ cần tình yêu thương và sự bao bọc. Nếu ai đó hỏi tôi rằng: “Bạn yêu điều gì nhất ở mẹ?” thì tôi sẽ tự hào trả lời: “Tôi yêu nhất đôi tay của mẹ. Bởi không có đôi tay chai sạn ấy, cuộc sống của tôi có lẽ không đẹp đẽ đến nhường này!”.
NGA CHI
(Hà Nội)