Thần tượng của tôi là BTS - Bangtan Boys, 7 chàng trai nhà BigHit. Họ là những con người đã cố gắng chăm chỉ luyện tập để đạt được ước mơ và thành tích như ngày hôm nay.
Ngày 13/6/2016 vừa qua là kỉ niệm 3 năm debut của nhóm, 3 năm họ đã ở bên nhau. Quãng thời gian thực tập sinh là quãng thời gian khó khăn và gian khổ nhất. Cái ngày 9 thực tập sinh sống trong không gian chỉ 56 mét vuông tựa như mới chỉ vài ngày trước đây, mà bây giờ họ đã trưởng thành hơn nhiều, những giải thưởng mà họ từng mơ ước nay đã thành hiện thực.
Những chàng trai ấy đã chọn đến phòng tập thay vì đến trường học, viết đầy vào cuốn sổ tay những lời rap thay vì những từ vựng tiếng Anh. Đó là cách họ bước trên con đường đã chọn suốt những năm qua.
Họ nhảy cho đến khi đôi chân này khụy xuống và hát bằng cả tâm hồn. Họ vẫn bước mãi trên con đường này dù cho mọi người có đồng ý hay ngăn cản. Họ xứng đáng đạt được những thứ mình mơ ước bởi những giọt mồ hôi, nước mắt, và cả máu rơi xuống trong quá trình luyện tập. Đã có những giây phút họ muốn buông xuôi tất cả nhưng những người đang ở bên cạnh họ là ARMY đã tiếp thêm sức mạnh cho những đôi chân và giọng hát ấy.
Mấy bạn có muốn biết ước mơ của thần tượng tôi là gì không? Là giải Daesang ở MAMA đấy. ARMY chúng tôi sẽ cố gắng để họ đạt được cái giải thưởng đó. Họ sẽ bất ngờ như lúc được cúp chiến thắng ở các chương trình âm nhạc đầu tiên đấy.
Đối với mọi người họ là những Idol, còn đối với ARMY như tôi họ là những đứa trẻ, những đứa trẻ cần được bảo vệ cần một vòng tay to lớn của ARMY. Chính tôi không thể hứa sẽ cùng các cậu ấy đi trên con đường này mãi mãi, nhưng tôi có thể hứa khi nào còn mang tên ARMY tôi nhất định sẽ bảo vệ các cậu ấy.
Tôi chỉ mới là ARMY 1 năm thôi nhưng các cậu ấy đã đem lại bao nhiêu kỉ niệm trong tuổi thanh xuân của tôi. Những "trò con bò" đã quá quen thuộc với chúng tôi, vì muốn làm cho fan vui mà BTS chẳng màng tới "hình tượng" của mình. Cái lần được No.1 trên Music Bank đấy, tụi nhỏ nhà tôi đã đổ nước vào cúp và uống:p Nhìn những cậu bé ấy vui vẻ cùng nhau trên sân khấu tôi mừng lắm!
Hàng ngày, họ phải trải qua lịch trình bận rộn mà đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Concert ở Nhật chắc hẳn là concert đẫm nước mắt nhất. Sân khấu lúc đấy chỉ có 5 thành viên, họ cố gắng kìm nén cảm xúc để có thể hát cho fan nghe. Suga và V đã phải nhập viện vì tình trạng sức khỏe không được tốt. Leader đã rất mạnh mẽ và bình tĩnh để trấn an mọi người. Con số 7 là con số mà chúng tôi luôn khắc ghi trong tim. BTS chẳng thể mất đi một ai vì chúng tôi đã quen với con số 7, đã quen với tính cách đó. Chúng tôi sợ lắm! Sợ một ngày nào đó chúng tôi quên đi con số 7 này, quên đi những kỉ niệm về những con người này, quên đi tính cách, lời rap và giọng hát đó. Sợ một ngày nào đó cả thế giới sẽ quay lưng lại với các cậu…
Khi nổi tiếng, scandal là không thể tránh khỏi. Nhưng nếu tôi có một điều ước tôi sẽ ước rằng cả thế giới này sẽ là fan của các cậu, hiểu được tính cách của những con người đó, hiểu được sự chăm chỉ mà họ đang cố gắng. Chỉ mong tất cả mọi người hiểu về họ, hiểu về cái ước mơ và cái hoài bão to lớn ấy. Liệu đỉnh cao của sự nổi tiếng là sự ruồng bỏ của mọi người? Liệu chúng tôi đây - ARMY có thể bảo vệ những con người này không? Tôi thực sự sợ 2 từ "nổi tiếng"…
Bangtan Boys - 7 chàng trai mà tôi đang theo đuổi từng giây từng phút. Tôi không tin vào bất cứ một phép màu nào cả nhưng tôi tin vào một tình yêu. Đó là tình yêu giữa fan và Idol. Một tình yêu ngốc nghếch, một tình yêu đẹp nhất mà tôi từng sở hữu.
Tôi tự hỏi: Nếu không có những con người này liệu tôi có thể tồn tại được hay không? Nếu không có các cậu liệu tôi có thể nào kiên cường bước tiếp trên con đường tương lai không?
Nhiều người nghĩ tôi ngốc nghếch… Nhưng họ đâu biết được rằng những gì tôi làm được và đạt được là nhờ có các cậu. Nhờ có các cậu tôi can đảm hơn, các cậu chính là động lực trong cuộc sống của tôi. Tôi có thể vui vẻ cả mấy ngày trời khi báo Thiên Thần Nhỏ có hình các cậu, và tôi là người may mắn mua được cuốn cuối cùng. Điều đơn giản ấy với tôi cũng tuyệt lắm rồi.
Thứ 7 ngày 7 tháng 11 năm 2015, thần tượng nhà tôi đã giành được giải Best Dance Artist. Tôi tự hào lắm!
Thứ 5 ngày 2 tháng 12 năm 2015, lần đầu tiên cùng các cậu chờ đợi giải thưởng Best World Perforners từ MAMA. Tôi chỉ muốn thét lên cho cả thế giới biết: "BTS là tuyệt nhất, họ là những người tài giỏi nhất trong lòng ARMY chúng tôi. Trai nhà tôi đó!"
Một vài người cho rằng một Idol bước lên sân khấu chỉ vì tiền và danh vọng, bởi vì họ chưa từng thử tìm hiểu cuộc sống của một Idol. Họ trở thành Idol vì ước mơ và hoài bão to lớn của chính mình, và cả vì fan nữa.
Dù đã thật sự nổi tiếng nhưng hoài bão của các chàng trai nhà tôi chưa bao giờ tắt. Họ làm việc chăm chỉ, làm hết sức lực là vì ai, là vì ARMY hay vì những người đã khuyên họ nên từ bỏ làm nghệ thuật?
Có một lần Min Yoon Gi đã khóc. Tôi bất ngờ lắm! Anh ấy là người "khó ở" nhất nhóm, dù không lớn tuổi nhất nhưng các thành viên đều sợ anh ấy. Ở tất cả các concert gia đình của chàng trai ấy đều không thể đến, trong khi gia đình các thành viên khác tề tựu đầy đủ. Nhưng trong concert vừa qua, cuối cùng thì ước mơ của Min Yoon Gi cũng thực hiện được, gia đình anh ấy đã đến. Yoon Gi gục xuống và khóc như một đứa trẻ vậy. Sự vui mừng của anh ấy khiến tất cả mọi người cũng đều cảm thấy vui lây.
Đã 3 năm trôi qua rồi nhỉ? 3 năm đi qua rất ngắn nhưng lại tưởng chừng quá dài, bởi những kỉ niệm buồn vui đan xen. Những tớ vẫn muốn cùng các cậu trải qua thật nhiều cái 3 năm nữa!
Lỡ sau này tôi có cất lightstick, album hay những tấm poster đi nữa nhưng tôi sẽ luôn nhớ những kỉ niệm đẹp này, mãi mãi khắc ghi trong tim…
Thật sự cảm ơn các cậu! Cảm ơn vì đã đến với cuộc sống của tôi. Cảm ơn vì đã dành cả tuổi thanh xuân cho chúng tôi. Cảm ơn vì đã đem giọng hát, lời rap, bước nhảy của mình dành tặng chúng tôi. Dù các cậu không phải là người đầu tiên tôi yêu nhưng các cậu là người đầu tiên đem lại hạnh phúc nhiều nhất đến với tôi…
Kim Nam Joon, Kim Seok Jin, Min Yoon Gi, Jung Ho Seok, Park Jimin, Kim Tae Hyung, Jeon Jung Kook! Cám ơn vì tất cả những gì các cậu đã dành cho ARMY! Hạnh phúc, nụ cười và những giọt nước mắt. Thật sự cảm ơn các cậu! Hãy cố gắng đứng trên sân khấu nắm chặt tay nhau nhé. Con số 7 mà tôi yêu! Hãy nhớ ARMY luôn sát cánh bên các cậu.
Tôi sẽ cố gắng để một ngày có thể đến trước mặt các cậu và nói: "Cảm ơn vì đã là thần tượng của tôi. Cảm ơn nhé Bangtan Boys!"
Ngọc Vy