Khi kể về gia đình mình, bạn Đào Thị Huỳnh Giao (11 tuổi, trường Tiểu học An Thạnh Nam A) ngập ngừng nói không trọn câu. Mẹ mắc căn bệnh thoát vị đĩa đệm, cha bươn chải đi làm xa, đôi vai gầy của bạn trở thành trụ cột.
Ở cái tuổi ăn, tuổi học, Giao lại phải tất bật với hàng trăm công việc không tên: dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, sắc thuốc, chăm sóc và vệ sinh cá nhân cho mẹ. Ánh mắt của bạn buồn nhưng đầy kiên quyết khi nói về ước mơ: “Mình nhất định sẽ làm bác sĩ, mình muốn chữa hết bệnh cho mẹ. Mỗi lần nhìn mẹ đau mình thấy thương lắm”.
14 tuổi, khi những bạn bè cùng trang lứa “ăn chưa no, lo chưa tới”, Ngô Văn Tèo (THCS An Thạnh Nam) lại có một cuộc sống bươn chải như tuổi trưởng thành. Sống cùng mẹ và em trai, mỗi ngày Tèo đều phải miệt mài phụ mẹ hái ớt, trồng cải, trông em…
Cậu bạn đen nhẻm, gầy gò, nhưng đôi mắt chứa đầy nghị lực. Khi được hỏi về ước mơ, gương mặt của em ngời sáng: “Mình phải là một người đàng hoàng để lo cho gia đình, mình sẽ xây cho mẹ căn nhà mới. Mình thích nghiên cứu lắm”. Nói xong, đôi mắt của cậu bỗng vụt qua một tia thất vọng. Bởi có thể vài tháng nữa, nhà sinh vật học tương lai này sẽ phải nghỉ học, trở thành lao động chính của gia đình.
Cũng như rất nhiều bạn nhỏ có hoàn cảnh khó khăn, từ lúc hiểu chuyện đời, Lê Thị Mỹ Linh (14 tuổi, THCS An Thạnh Nam) đã phải phụ mẹ làm mía kiếm tiền mua sách vở, quần áo. Nhưng không ai nghe được một lời ca thán. Bởi suốt một buổi chuyện trò,Linh chỉ dành để thổ lộ ước mơ trở thành kỹ sư nông nghiệp, có khả năng giúp ba mẹ trồng ớt tốt hơn.
Lớn lên trong mái nhà tranh, Đặng Diệu Thiện (13 tuổi, THCS An Thạnh Nam) thường ra đồng phụ ba mẹ làm cỏ, trồng mía. Ở Thiện có một cái tất bật rất quen thuộc của những mảnh đời khó khăn, làm việc luôn tay và đầy tháo vát.
Còn nhỏ nhưng Thiện đã có ý thức quan sát cuộc sống, biết yêu thương và khao khát sẻ chia với mọi người. Khi được hỏi về ước mơ, Thiện ngây thơ đáp: “Làm nghề nào thì có thể giúp đỡ được những người nghèo ạ? Mình thấy thương những người già và mấy em nhỏ, mình sẽ học thật giỏi để lớn lên có thể giúp đỡ họ”.
Cậu bạn Mai Thành Hiếu thì lại có ước mơ thật khác. Mẹ bỏ đi từ khi còn bé, ba đi làm xa,cậu phải sống với ông bà nội. Mỗi ngày đều tự nấu cơm, chăm sóc ông bà. Mỗi khi hè đến, Hiếu đi khắp nơi kiếm việc làm thêm mà không nề hà lớn nhỏ để có tiền mua sách vở, dụng cụ học tập. Hiếu ước mơ: “Mình muốn trở thành công an để tìm mẹ về với mình, nhà không có mẹ buồn lắm”.
Theo Zing