Ý tưởng về dự án “Hà Nội chung tay” xuất hiện khi ba chàng trai đều đã chứng kiến nhiều cảnh đời bất hạnh không nơi nương tựa. Đồng thời, sau nhiều lần đi tặng quà, phát cơm từ thiện cho những người lang thang trên phố, họ dần nhận ra thứ mà những người vô gia cư khao khát nhất không phải là những hộp cơm, gói bánh mà là một chỗ để đi về, không phải lo những đêm mưa, rét.
Từ đó, ba chàng trai bắt đầu chắt bóp chi tiêu, gom góp được số tiền ít ỏi để bắt tay vào thực hiện dự án. Với số tiền khởi đầu là 30 triệu đồng, nhóm đã phải chạy đôn chạy đáo khắp thành phố để tìm thuê nhà, xây dựng mái ấm cho các cụ. Khi đã có địa điểm, nhóm lại phải sửa sang lại và tiến hành tìm kiếm, thuyết phục những người vô gia cư về sinh sống.
Nhưng rồi cũng có người đầu tiên bước vào, rồi người thứ hai, thứ ba, mỗi lần như vậy đều là thành quả sau nhiều ngày tìm hiểu, tiếp cận và tạo niềm tin với các cụ.
Bạn Lê Minh Sơn, Phó Chủ nhiệm dự án chia sẻ: “Hiện tại, mái ấm đã đón ba cụ trên 70 tuổi về sinh sống, tại địa chỉ số 13, ngách 2, Ngõ 273, Âu Cơ, Tây Hồ. Mỗi người đều có hoàn cảnh đặc biệt, đã nhiều năm phải sống bám vỉa hè, không có chốn nương thân”.
“Cụ lớn tuổi nhất năm nay đã 93 tuổi rồi. Cụ không còn con cái nữa. Cụ thường giấu kín những miền ký ức của mình, tất cả những gì liên quan đến quá khứ thì cụ thường hay giấu. Nhưng bằng sự cảm nhận và tìm hiểu thì mình biết là cụ đã lên Hà Nội từ khi vợ cụ mất đi, còn con cái thì cụ không bao giờ muốn nhắc đến nữa, bởi vậy mình cũng không muốn đi sâu quá về việc con cái cụ như thế nào”, Lê Minh Sơn cho biết.
Bên cạnh việc có trách nhiệm với các cụ, các chàng trai còn rất có trách nhiệm với xã hội. Trước khi đón các cụ về nhà chung, nhóm đã xác minh nhân thân, gọi điện thoại cho người thân để xin phép, khai báo tạm vắng, tạm trú, đăng ký thông tin cá nhân và báo cáo kế hoạch thiện nguyện với cảnh sát khu vực, tổ dân phố theo quy định.
Trung bình mỗi tháng nhóm phải chi gần 10 triệu đồng tiền thuê nhà, điện nước và hỗ trợ một phần gạo, đồ ăn cho các cụ. Toàn bộ chi phí do ba thành viên tự đóng góp, không nhận hỗ trợ hay kêu gọi từ bên ngoài. Để duy trì hoạt động, Hải thường tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy xe ôm công nghệ, trong khi Sơn và Vương Anh xin đi làm thêm ngoài giờ học.
Hành động của nhóm bạn trẻ cũng bị gia đình và bạn bè nói là “gàn dở”, “điên khùng”, số khác lại cho là hành động bột phát, sớm bỏ cuộc. Nhưng cả ba đều bỏ ngoài tai vì thấu hiểu hoàn cảnh khó khăn cùng khao khát có một mái ấm thực sự của những người vô gia cư.
Ngày đón những người vô gia cư về nhà, nhóm đã tự tin treo tấm bảng trước cửa: “Hà Nội chung tay - Đừng gọi tôi là vô gia cư”, với mục tiêu không chỉ là mái nhà cho những người vô gia cư, mà còn giúp họ tìm công việc, tự tạo ra thu nhập để sau này lo cho bản thân, mà không phải ra đường bám víu người khác.
Nhóm đặt mục tiêu sắp tới sẽ đón khoảng 10 người vô gia cư về “Hà Nội chung tay”, sắp xếp 3 người/phòng và hi vọng dự án được lan tỏa rộng rãi. Nếu số thành viên tăng cao, nhóm sẽ tìm một căn nhà khác rộng rãi hơn.