Jonathan Bryan không thể nói bằng lời hay viết bằng tay và mọi hoạt động của Jonathan chỉ trên chiếc xe lăn.
Để có thể giao tiếp với Jonathan, cha mẹ của anh chỉ có thể sử dụng những tín hiệu phi ngôn ngữ như một nụ cười hay cau mặt mà thôi. Các chuyên gia nhận định anh sẽ rất khó khăn để học tập và không bao giờ Jonathan có thể học đọc và viết ở trường.
Thế nhưng mọi chuyện đã thay đổi khi mẹ của Jonathan là cô Chantal Bryan đã dành ra một tiếng mỗi ngày để dạy Jonathan những điều không có ở trường. Và với sự giúp đỡ của công nghệ, Jonathan không chỉ giao tiếp được với mọi người và cậu ấy đã viết ra một cuốn sách.
Jonathan đã sử dụng đôi mắt của mình để đánh vần khi sử dụng E-Tran Frame. Anh ấy chỉ cần nhìn vào một tấm nhựa trong suốt với các chữ cái được mã hóa, Jonathan chuyển động mắt để lựa chọn ký tự. Mọi người cũng có thể giao tiếp bình thường với Jonathan bằng cách nhìn vào bảng đọc để hiểu được cậu ấy muốn nói gì.
Cuốn hồi ký của Jonathan “Đôi mắt biết viết” cũng được thực hiện qua công cụ này. Jonathan đã mất một năm để hoàn thành cuốn sách, cậu ấy viết về quãng đường cậu học đánh vần và viết cùng với mẹ của mình, những động lực trong cuộc sống.
Cuốn sách vừa ra mắt ngày 12/7 và nhận được nhiều lời phản hồi tích cực.
Cậu ấy cũng viết về đức tin của mình trong Kitô giáo, đó là một phần quan trọng trong cuộc đời của cậu.
Cuốn sách đã được Jonathan viết trong suốt một năm, mẹ cậu nói. Nó ra mắt vào ngày 12 tháng 7, và cậu nhận được rất nhiều phản hồi tích cực.
Jonathan khi còn là một đứa bé sơ sinh.
Cuốn sách không chỉ nói về cuộc đời của một cậu bé bị liệt não mà còn truyền đi một thông điệp ý nghĩa. Mẹ của Jonathan hy vọng rằng đây sẽ là cảm hứng sống, học tập cho nhiều người nhất là với những ai cùng hoàn cảnh.
Jonathan nói rằng cậu ấy đã được truyền cảm hứng để viết ra cuốn sách giúp những người khác như cậu ấy: "Tôi là tiếng nói đại diện cho những người không thể nói".
Một phần phí thu từ việc bán sách sẽ gửi tặng lại cho tổ chức Teach us Too nhằm thúc đẩy một hệ thống giáo dục cho trẻ em có thể đọc và viết kể cả khi bị khuyết tật. Jonathan nói: "Khi chúng ta có thể đánh vần, chúng ta có thể nói và chúng ta có thể sống một cuộc sống trọn vẹn"