Vào những năm 1894, các vận động viên bóng rổ sử dụng bóng đá để chơi. Bề mặt bóng loáng của bóng cùng sàn tập bằng gỗ cứng được đánh bóng bằng dầu khiến bóng trượt lên trượt xuống trên tay người chơi và sàn tập.
Các vận động viên chơi bóng khi ấy chẳng dễ dàng gì vì ngay cả việc giữ bóng trên tay cũng mất rất nhiều công sức.
May mắn thay, James Naismith - người đã phát minh ra trò chơi vào năm 1891 đã không để cho sự bất tiện này cản trở sự phát triển của môn bóng rổ. Naismith và một người bạn đã thiết kế một trái bóng mới giúp nâng cao khả năng giữ của người chơi, không chỉ to hơn mà còn tăng thêm ma sát.
Các chấm gai đã ra đời từ đó. Khi kết hợp chúng với lớp da thuộc thô ráp và được xử lý tốt, nó sẽ tạo thêm nhiều điểm tiếp xúc với sân bóng và làm tăng ma sát trên quả bóng.
Khi quả bóng rổ cải tiến được sử dụng, các cầu thủ hoan nghênh nhiệt liệt, bởi từ giờ, họ có thể lừa bóng mà không lo bóng sẽ bay ra khỏi tay lúc nào không biết.
Mặc dù cải tiến này đã tạo nên bước tiến vượt bậc cho môn bóng rổ hiện đại, nhưng chúng không thể ngăn chặn hoàn toàn khả năng bóng trơn trượt khỏi tay. Bởi khi chơi bóng rổ, chúng ta đổ mồ hôi khiến mọi thứ trở nên trơn trượt. Điều này có thể làm cho quả bóng dù có chất lượng tốt đến mấy cũng có thể tuột khỏi tay bạn.
Nếu bạn có một quả bóng mới, hãy khởi động với nó trước khi trận đấu diễn ra bằng một vài bài tập nho nhỏ. Sự tiếp xúc của quả bóng với một mặt phẳng gồ ghề như bê-tông, sẽ khiến trái bóng nhám hơn . Bề mặt bóng càng nhám, lực ma sát càng tốt. Lực ma sát càng tốt, quả bóng càng dễ xử lý hơn.