Con chưa đủ can đảm để chạy đến ôm chầm lấy ba và nói thật to :"Con yêu ba nhiều lắm!" khi mà con luôn tự nhủ rằng đợi đến một dịp đặc biệt rồi nói cũng chưa muộn. Nhưng rồi, sinh nhật ba trôi qua, kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ cũng trôi qua và cuối cùng ngày hôm nay ngày 18/6/2017 - ngày của cha, cũng tới rồi mà con vẫn vậy. Con vẫn chỉ biết im lặng nhìn cách ba dành cho con những nụ cười trìu mến như ba vẫn làm thì con mới thấy con thật sai khi không nói cho ba nghe :"Trong mắt con ba là tuyệt vời nhất!". Yêu thương ba dành cho con lúc nào cũng đong đầy, cháy bóng như ngọn lửa sưởi ấm trái tim con khiến con muốn kể cho cả thế giới nghe về ba, về thế giới của ba.
Ngày còn bé xíu, cha cầm tay con nhấc con lên cao khỏi mặt đất khi đó con thích lắm vì con cảm giác được tầm vóc to lớn của mình, con muốn được làm siêu nhân. Con chạy theo ba hoài chỉ mong ba cho con được bay mãi thôi! Nhưng thật không may, cánh tay nhỏ bé của con đã bị sai xương. Con không thể nào quên nổi từng nếp nhăn trên mặt ba hằn lên một nỗi lo lắng khôn nguôi. Con đã khóc ba có biết không con đã khóc vì con nhìn thấy ánh mắt nặng trĩu của ba. Còn ba thì luôn miệng xin lỗi con vì sợ con đau. Ba à! qua trò chơi con thời con nít ba đã dạy cho con biết rằng muốn là một người có sức ảnh hưởng, có tầm vóc thì con sẽ phải học cách chịu đựng được những nỗi đau, những áp lực tìm đến con.
Nguồn: Baomoi
Ngày học mẫu giáo, ba đưa con đến cổng trường rồi vội vàng buông tay con quay mặt đi. Con lại òa khóc nức nở chạy theo ba ôm chân ba. Ba cười rồi bế con đến quán kẹo gần trường và mua cho con những món ăn khoái khẩu của con ngày đó. Rồi bế con trở lại trường rồi thì thầm vào tai con:" Con thấy không các bạn ai cũng khóc kìa, con là siêu nhân đâu thể cũng khóc như vậy phải không?". Thế là ba đặt tôi xuống, chao ôi đứng trước cái cổng trường rộng lớn với những tiếng khóc inh ỏi bên trong làm tôi như muốn được quay trở lại làm bé ngoan của cha, tôi không muốn làm siêu nhân nữa. Nhưng rồi, tôi chập chững bước tới, chưa bước tới cửa lớp thì cô giáo đã niềm nở ra đón chào tôi bằng một cái thơm yêu vào má. Tôi chợt nghĩ: "Cô đang nịnh tôi chăng, cách cô yêu tôi sao mà giống ba vậy." Vào trong lớp, cô đặt tôi xuống đất, xung quanh tôi bạn thì khóc, bạn thì nghịch đồ chơi, bạn thì ngồi im một góc chẳng làm gì. Tôi còn nhớ như in cái giây phút các bạn đẩy tôi vào tổ kiến lửa ở góc tường. Cái cảm giác đau nhói, không thể tự mình vượt qua nổi. Tôi lại khóc và ba từ đâu chạy đến ôm tôi, vỗ về tôi. Thì ra ba vẫn ở đây, ba vẫn đứng ngoài cổng trường dõi theo tôi. Cho đến bây giờ, con mới hiểu ra dù ngoài đường đời kia có gian nan, mệt mỏi, đau đớn đến mức nào thì con vẫn có một người luôn chờ, sẵn sàng cho con dựa vào vai để khóc như con từng làm ngày bé.
Nguồn Internet
Và cuối cùng, con cũng bước vào lớp một, những tháng ngày "khủng hoảng" với những con chữ cũng đã tới. Con ngồi luyện chữ mà mồ hôi lách tách rơi. Nhìn những nét chữ của con nó nghuệch ngoạc, xấu xí cùng với chiếc bút của con thì nó cứ gãy ngòi hoài vì con tỳ mạnh tay. Con cáu giận vì những điều đó và con lại khóc. Nhưng nhìn kìa mỗi lần con gãy ngòi ba lại ân cần ngồi bên gót lại cho con một cái ngòi mới, ba cầm tay con viết từng nét chữ chậm rãi, tỉ mỉ. Ba à! con đã học được tính điềm tĩnh, kiên trì của ba như vậy đó! Sau đó là những tháng ngày yên ả của con và chúng bạn.
Rồi bỗng một hôm, con nhận được tin mình đã đỗ vào lớp chọn của trường cấp 2 ngoài thị trấn cách nhà mình 7km. Lúc đó, con vui lắm ba à, nhưng rồi con chợt nhận ra rằng học ở đó co sẽ phải đạp xe đạp hằng ngày để đi học vì con biết rằng ba mẹ còn bận làm việc. Khi đó, niềm vui với con cũng chỉ như thoáng qua, những nỗi lo lắng ập tới, con sợ con sẽ mệt, con sợ đường xa. Và ba đã nói với con rằng, đằng sau quãng đường đó con sẽ có được những lớp học đẹp với nhiều bạn giỏi và tốt bụng luôn sẵn sàng giúp đỡ con, thầy cô thì thân thiện, gần gũi sẽ giảng cho con những bài học thật hay. Thế đấy, tôi đã học được rằng muốn nhận được những điều tốt đẹp thì tôi phải học cách chấp nhận và vượt qua khó khăn. Ba luôn nói với tôi:"Sau mỗi khó khăn con trải qua, con sẽ nhận được một điều tuyệt vời xứng đáng!".
Nguồn: Internet
Những tháng ngày thơ bé của tôi cứ thế trôi qua, giờ đây tôi đã là một cô gái mang trong mình bản lĩnh của một người con trai. Ba không chiều chuộng tôi, không tạo cho tôi một cái vỏ bọc an toàn. Mà cha luôn đồng theo mỗi bước chân của tôi, cha đứng nhìn tôi vấp ngã rồi tự đứng dậy, nhìn tôi đau đớn rồi tự mỉm cười. Để rồi giờ nghĩ lại tôi luôn thầm cảm ơn ba về những bài học quý giá đó. Trong cuộc sống, tôi mạnh mẽ vượt qua mọi khó khăn nhưng trước mặt ba tôi chỉ muốn biến thành cô nhóc nghịch ngợm mít ướt ngày nào để rồi ôm chặt lấy ba không buông. Con nhận ra rằng chẳng cần vật chất sa hoa, chẳng cần lời nói "mỹ miều" chỉ cần nhìn thấy nụ cười trìu mến, ánh mắt đôn hậu của ba mỗi khi nhìn con là hạnh phúc trong con đã đong đầy rồi ba ạ!
Thùy Linh