HỎI THĂM
Người khách vừa vào đến cái cổng toàn chữ nho, vòm vòm cong cong của làng, gặp mấy chú bé, khách gạ gẫm: “Này nhóc, dân Đông Loan trẻ con có nói tức không?” Chú ta nhe mấy cái răng sún, vỗ vỗ tay vào cái giỏ: “Ối trời! Thời buổi làm ăn, bọn trẻ chúng cháu mỗi đứa vác giỏ ra sông Thương mò cua một ngày cũng đem được về cho bố mẹ được bảy tám trăm nghìn đồng. Ai hơi đâu mà đi nói tức thiên hạ nó “oánh” cho. Khách biết bị nói lỡm mà cũng đành…chịu.
Người khách bèn chuyển sang hỏi đường: “Đây đến thôn Trung mấy cây nữa các cháu?” Mấy đứa bé tranh nhau nói: “Bác đợi ở đây, cháu đi hỏi đã”, rồi chạy đi. Khách đứng đợi một lúc lâu không thấy chúng quay lại bèn đi tiếp. Tìm được đến đúng nhà ông trưởng thôn, gặp mấy đứa trẻ vừa nãy đang ngồi chầu hẫu bên bàn cờ tướng. Chưa kịp trách, chúng đã thanh minh rằng chúng đếm cây trên đường không xuể nên chạy về đây hỏi, đang định quay lại bảo bác. Vừa lúc đó vợ ông trưởng thôn từ vườn đi lên, tay xách con gà, cười cười: “Sáng nay, thấy con gà cứ quẹn quẹn gốc chanh, biết ngay nhà có khách”. Bà mẹ trưởng thôn đang bế cháu, miệng nhai trầu bỏm bẻm, cũng đế thêm: “Gớm, con gà ấy khôn nhất đàn đấy, chắc nó quen biết bác đây từ kiếp trước cũng nên, bay nhể”. Ông trưởng thôn lúc đó mới đứng dậy, bắt tay khách xong mời khách ra giếng rửa mặt: “Nước giếng nhà em mát lắm, bác khát thì cứ làm tạm vài ngụm rồi em pha trà sau”.
LO XA
Một hôm vợ càu nhàu với chồng:
- Ông chẳng biết lo xa như người ta gì cả!
Một lúc sau ông chồng ra sân chắp tay sau lưng đi đi lại lại lẩm bẩm:
- Không biết giờ này bên Mỹ họ ăn cơm chưa nhỉ?
- Ông sao vậy, việc nhà mình chẳng lo, lo việc tận bên Mỹ - Bà vợ lại gắt.
Lúc này ông chồng thủng thẳng đáp:
- Thì bà cứ phàn nàn là tôi không biết lo xa mà lị!
CHO MƯỢN DÉP
Khách vào, chủ nhà cứ ngồi bó gối trên ghế xa lông, không ra xua chó, cũng không ra đón khách. Ngoài sân mới mưa xong còn ướt nước, con chó cứ sủa nhấm nhẳng ở trong nhà. Ông chủ quát:
- Ra ngoài sân mà sủa, có sợ lấm chân thì dép đây, tao cho mượn.
Chủ và khách lại cười nghiêng ngả, thân tình.
TIẾNG RAO
Một người bán màn khung dạo qua làng Đông Loan cất tiếng rao:
- Ai mua màn khung đê ê… Ai mua màn khung lào!!!!
Một chủ nhà liền ra mời vào bảo:
- Anh lắp màn vào cái vườn này cho tôi, muỗi nhiều lắm!
- Ấy, cháu chỉ lắp màn cho giường thôi, vườn rộng thế này lắp màn nào cho vừa - người bán màn bối rối.
- Ơ kìa, anh vừa rao “ai mua màn khung đê”, con đê nó dài thế anh còn lắp được, cái vườn này thấm vào đâu, tưởng anh bán màn ngoại, màn của Lào cơ mà?
Người bán màn tức lắm nhưng cũng phì cười vì gặp phải “cao thủ” của làng cười Đông Loan.
TÚ LƯỢM (kể)