“SOÁI CA” TỐT BỤNG
Trên đường đến trường, xe đạp của tớ bỗng dưng bị đứt xích. Lúc đó trời lại đang nắng chang chang như đổ lửa, tớ cố gắng tìm chỗ để sửa xe nhưng chẳng có quán nào cả. Đoạn đường này lại cách trường khá xa nên tớ không thể nào dắt bộ vì sợ muộn học. Không chịu bó tay, tớ dựng xe lại bên đường và ghé vào vỉa hè hỏi một bác trung niên:
-Bác ơi, bác có biết ở gần đây có quán sửa xe đạp nào không ạ?
-Phải vào trong ngõ mới có cháu ạ! Mà họ thường “hét” giá đắt lắm. Xe của cháu bị làm sao vậy?
-Dạ, nó bị đứt xích bác ạ!
Vừa nghe xong, bác ấy đã nhiệt tình bảo:
-Tưởng hỏng cái gì, chứ xích thì bác sửa được. Cháu cứ dắt xe vào đây!
Sau một hồi loay hoay với “chú ngựa sắt”, bác trung niên đành “bó tay” vì không có đủ đồ nghề để sửa. Thật may, một anh lái xe ba gác ở gần đó đang rảnh rỗi cũng đến hỏi thăm rồi nhiệt tình giúp đỡ. Anh ấy có hẳn một bộ đồ nghề cất trong cốp, mang ra dùng được ngay.
Chỉ sau khoảng 10 phút, chiếc xe của tớ đã được nối lại xích và có thể hoạt động như bình thường. Tớ vui mừng cám ơn bác trung niên và anh lái xe ba gác. Dù giữa trời nắng nhưng họ vẫn ra tay giúp đỡ tớ. Bác kia còn bảo:
-Bác xem mày cũng như con cháu của bác ấy mà.
Tớ liền mua hai cốc trà đá để mời hai “soái ca” tốt bụng. Tuy bị hỏng xe mà tớ vẫn cảm thấy vui.
HOA LINH LAN
THƯ VIỆN PHỦ SÓNG WIFI
Bước vào năm học mới, tôi và các bạn của mình thường phải làm bài tập nhóm, tìm hiểu nhiều kiến thức mở rộng, nên ngoài việc học trong sách giáo khoa, chúng tôi còn cần tìm kiếm thêm nhiều thông tin khác.
Nghe nói thư viện huyện mới lắp đặt một giàn máy vi tính có kết nối wifi tốc độ cao, tôi và nhóm bạn đã cùng rủ nhau đến đó học bài.
Thư viện ở đây có hai tầng. Tầng một được thiết kế rộng rãi, thoáng mát để phục vụ nhu cầu truy cập internet miễn phí. Tầng hai là những tủ sách phục vụ cho việc đọc và tìm hiểu thông tin kiểu truyền thống. Cô thủ thư còn khá trẻ, có tính cách cởi mở, thân thiện. Lần đầu tiên chúng tôi đến đây nên còn rất “lơ ngơ”, may mà có cô ấy nhiệt tình hướng dẫn cách sử dụng máy tính kèm theo vài lời nhắc nhở như không được nói chuyện quá to, gây mất trật tự ảnh hưởng đến những người xung quanh. Đối với các em nhỏ hoặc các bạn nam, cô ấy còn dặn dò: “Các em, các cháu không được dùng máy tính để chơi game đâu nhé!”.
Hầu hết mọi người đều có ý thức chấp hành tốt các quy định. Đôi khi chúng tôi có thảo luận với nhau, nhưng cũng không tranh cãi xôn xao như ở nhà. Có hôm vắng người, thư viện khá yên tĩnh, khiến tôi và các bạn có thể tập trung học bài, làm bài nhanh hơn. Chúng tôi còn xem đây như là một “góc trú ẩn” của mình.
Tuy nhiên, thư viện chỉ mở vào các ngày từ thứ 2 đến thứ 6 hàng tuần nên chúng tôi không thể đến đây vào những buổi cuối tuần. Hy vọng, thư viện sẽ mở cửa thêm vào một trong hai ngày thứ bảy, chủ nhật để chúng tôi được thỏa mãn sự ham học hỏi của mình.
DƯƠNG MON