- Từ nay, mẹ cấm con qua nhà thằng Phúc, cũng không được thân thiết nữa. Năm nay cuối cấp rồi đấy, cứ liệu cái thần hồn! Ở đấy mà yêu với đương!
Hiểu làm sao được cơ chứ. Thứ nhất, sao lại cấm “qua lại” với Phúc? Tôi với Phúc là bạn nối khố, chơi với nhau từ thời Naponeon mặc... quần đùi. Mẹ rõ hơn ai hết mà. Thứ hai, “yêu với đương”? Cụm từ này không đơn giản nha. Không lẽ mẹ nghi tôi... Úi trời! Thế này thì không được rồi!
Tôi không hiểu vì sao mẹ lại có ý nghĩ kì quặc đó (nếu suy đoán kia của tôi là đúng!). Tôi xem Phúc là bạn, chưa bao giờ tôi nghĩ có một ngày, mình liêu xiêu nó cả. Tôi thích Phúc thì trời sập mất. Thề với các bạn đấy! Vấn đề ở đây là tại sao mẹ lại nghĩ như vậy? Chắc chắn phải có “uẩn khúc”.
Chỉ có hai khả năng: mẹ hiểu nhầm tôi hoặc thằng Phúc... Ơ... Không được! Khả năng thằng bạn có “ý định” gì khác rất khó xảy ra. Ừm... Khó nhưng vẫn có thể. Tôi phải làm rõ vụ này mới được.
Chiều hôm sau, tôi đi học thêm mà lòng không khỏi băn khoăn. Chẳng còn tâm trí đâu mà vui vẻ. Ra chơi, Phúc gửi tôi mẩu giấy: “Sao hôm nay hiền thế?” kèm theo cái mặt cười nhăn nhở. Chắc nó thấy tôi không đuổi nhau huỳnh huỵch với hội thằng Lâm như mọi ngày. Tôi gửi lại mẩu giấy với nội dung... chuối nhất từ trước đến giờ: “Ông có thích tôi không?”.
Mẩu giấy vừa đi được 5 giây thì tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh từ cuối lớp. Quay xuống, tôi đã thấy thằng bạn mắt trợn tròn, mồm há hốc, tay chân cứng đơ. Tôi phì cười. Nó hùng hục chạy lên chỗ tôi, đập bộp mẩu giấy xuống bàn, cất giọng the thé:
- Ý bà là thế nào?
Tôi nhe răng cười:
- Hỏi thật đấy. Ông trả lời đi.
- Ừm... - Thằng bạn thân sờ cằm ngẫm nghĩ - Thật ra, tôi chưa bao giờ nghĩ mình đang chơi với một đứa con gái cả!
- Ôi trời! - Tôi thốt lên. Sao nó lại thật thà đến mức ấy? Ừ thì tôi không nữ tính, không xinh đẹp, không khéo tay nhưng tôi vẫn là con gái. Câu nói của nó chạm đến lòng tự ái của tôi. Buồn ghê gớm! Tôi xị mặt, xì một cái rõ dài. Nhưng trong lòng như trút được bao tải đá khổng lồ. Ít ra, tôi cũng loại bỏ được một sự băn khoăn. Vậy là mẹ hiểu nhầm tôi. Còn tại sao thì tôi chịu!
Hôm nay là thứ Tư nhưng tôi vẫn gọi điện thoại nằng nặc đòi ông anh trai về nhà. Anh nghe tôi trình bày lí do trong điện thoại mà hết chuyển giọng khùng khục lại đến ặc ặc. Cuối cùng, ông ấy bò ra giường cười lăn lộn. Ông ý hứa sẽ về “làm rõ” vụ này.
Tối. Tám giờ. Anh tôi có mặt ở nhà như đã hẹn. Tôi giả vờ lên gác học bài nhưng thực ra đứng nấp sau cánh cửa để nghe ngóng tình hình. Ông anh biết thế, lại cứ vòng vo mãi: nào chuyện con bạn thân, chuyện con mèo của con bạn thân, chuyện... bạn trai con mèo của con bạn thân... chẳng vào chủ đề chính cho tôi nhờ. Đứng nghe trộm bị muỗi đốt sưng vù chân mà tôi không dám kêu. Mãi rồi ông anh mới thủ thỉ:
- Heo dạo này học hành thế nào hả mẹ? (Chú thích: Heo là biệt danh ở nhà của tôi).
Mẹ cười:
- Ừ... Mẹ thấy nó học khá lên.
Rồi mẹ bỗng hạ giọng:
- Nhưng mẹ lo lắm, Minh ạ! Mẹ sợ em con vướng vào chuyện yêu đương.
- Sao mẹ lại nghĩ thế? Heo còn bé mà.
- Ừ... - Mẹ thở dài - Biết là thế. Nhưng hôm nọ, mẹ nhặt được tờ giấy nó viết. Hình như nó viết thư... tỏ tình với ai, con ạ.
- Mẹ nói thế nào ấy! - Anh tôi cười - Con không tin đâu.
- Thì mẹ lấy cho con xem.
Tôi nghe tiếng mẹ lục giấy tờ trong tủ mà chân như bị kiến lửa đốt. Chậc! Ra là mình viết thư tỏ tình với thằng bạn mà mình còn không biết cơ đấy.
Có tiếng sột soạt trong phòng. Chắc anh tôi đang đọc. Sốt ruột quá! Tôi chỉ muốn chạy ngay vào phòng ngó xem cái bức thư ấy mặt mũi ra sao mà khiến mẹ nghi tôi có “ý định” khác với tên bạn thân.
Chợt... Tôi thấy ông anh cười ha hả. Ông ấy cười như chưa bao giờ được cười sảng khoái như thế. Cả mẹ (tôi chắc thế) lẫn tôi ngẩn ra, có gì mà ông ấy cười vui thế nhỉ?
- Heo! Vào anh bảo! - Anh tôi gọi lớn.
Như được cởi trói, tôi nhảy phắt vào nhà trong. Mẹ nhìn tôi:
- Nghe lén nãy giờ hả?
Tôi nhe răng cười hì hì. Anh đưa tôi mẩu giấy đang cầm trên tay, lên giọng nạt mặc dù miệng vẫn mủm mỉm:
- Đây! Cô xem đi! Xem cô viết cái gì để mẹ lo lắng thế hả?
Tôi vội cầm tờ giấy, mở ra đọc ngấu nghiến.
“... P thân! Chơi với nhau bao lâu rồi mà tớ không nhận ra P là một người rất tốt. Trong mắt tớ, P năng nổ, nhiệt tình, học giỏi, dễ thương. Tớ cảm ơn P vì những gì P đã giúp tớ trong thời gian qua. Dù không ở thành phố này nữa nhưng tớ sẽ luôn nhớ về P. Giữ liên lạc nhé, bạn thân mến của tớ!...”.
Ối! Giờ đến lượt tôi bò ra cười. Cười chảy cả nước mắt. Mẹ cứ đứng nhìn hai anh em tôi không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Mãi tôi mới nhịn được cười:
- Mẹ! Đây là truyện ngắn con sáng tác để gửi báo mà. Vì nó không hợp nên con xé đi. Thế mà...
Đến lượt mẹ tôi ngớ người rồi bật cười, dí trán tôi:
- Cha bố cô! Thế mà cô làm tôi hết hồn...
Tôi nhìn ông anh rồi nhìn mẹ đang đỏ bừng mặt vì nghĩ sai về con gái, trong đầu thầm nghĩ: “Phúc ơi! Ngày mai, tôi có chuyện hay để kể với ông rồi...!”.
MẠC PHẠM NGỌC HÀ
(Hải Dương)