Nhưng có vẻ tình hình không đến nỗi tệ thế đâu. “Con nhà người ta” cũng có nhiều điều hay đáng để kết thân đấy. Bạn không tin thì đến nhà tôi nhé?!
Tên hàng xóm… khó chịu!
Dạo này bài kiểm tra của “hắn” luôn được điểm cao hơn tôi. Nhưng điều làm tôi lo lắng chẳng phải vì điểm số mà là vì bài “thuyết trình” dài dằng dặc của mẹ. Tôi không nói quá đâu. Tôi là nhóc đầu đàn trong một gia đình toàn “vịt giời” nên mẹ luôn muốn tôi phải gương mẫu.
Bực nhất là mẹ luôn so sánh tôi với hắn - tên nhóc hàng xóm, nào là nó học giỏi, nó thông minh và làm việc gì cũng trách nhiệm… Sau đó mẹ tổng kết lại một câu càng làm tôi ghét hắn hơn: “Đấy, con gái mà chẳng bằng một góc của con trai!”. Tôi không thể chấp nhận được điều đó và ngày càng cố gắng để vượt qua hắn.
Một ngày tệ hại
Cơn mưa dông mùa hạ bắt đầu ập đến, mưa khá nặng hạt và chẳng có dấu hiệu muốn dừng. Thật tệ khi tôi… quên mang áo mưa. Trời tối nhanh và thế là tôi đội mưa về với tâm trạng vừa lo, vừa mệt, sách vở thì ướt nhẹp.
Bước chân tới cửa, tôi đã nghe tiếng quở trách của mẹ vọng ra từ bếp:
- Mẹ đã dặn dò bao nhiêu lần rồi mà con không chịu nghe, lăn ra ốm rồi khổ thân bố mẹ chứ ai?...
Nỗi buồn bực tủi thân bị đẩy lên đỉnh điểm: “Bố mẹ chẳng thương yêu gì tôi, tôi sẽ ốm thật cho mẹ xem!” – tôi nhủ thầm.
Rồi tôi ốm thật. Cả người ớn lạnh. Cổ họng khô rát. Tay chân mỏi nhừ như vừa bị đánh. Tôi mệt lử rồi thiếp đi.
Một khởi đầu mới
Tôi nhận ra trời đã sáng khi cảm nhận có tia nắng chiếu qua song cửa. Trong lúc mơ màng, tôi nghe tiếng mẹ đầy lo lắng gọi bố. Cảm giác mát lạnh xuất hiện trên trán, thì ra bố đang đo nhiệt độ rồi thỉnh thoảng lại đổi khăn ướt cho tôi.
Có lẽ khi gặp tình huống khó khăn ta mới thấy được tình cảm của những người thật sự thương yêu mình. Trước tôi luôn nghĩ mình không được bố mẹ yêu thương là vì tôi là con gái. Bởi vậy tôi bị cuốn vào cuộc chạy đua không hồi kết để chứng minh rằng con gái chẳng thua kém con trai.
Cánh cửa mở ra, mẹ bê vào bát cháo nóng hổi, mùi hành, tiêu tỏa ra thơm nức.
Tôi ngồi dậy ăn cháo rồi uống thuốc. Lòng tôi đang ấm lại có lẽ là vì bát cháo mẹ nấu, cũng có lẽ là vì tôi đã nhận ra những điều quan trọng luôn hiện hữu quanh mình.
- À, cậu nhóc nhà bên nghe con bị sốt nên qua lấy vở để chép bài giúp rồi. Xem nó là con trai mà biết quan tâm, lo lắng cho bạn bè, đâu như con suốt ngày soi mói khuyết điểm người khác… - Mẹ đã bắt đầu bật kênh “bình luận” nhưng một nụ cười đã nở trên môi tôi. Hãy đợi đấy, tôi sẽ nhanh chóng khỏi bệnh để cạnh tranh với hắn. Nhưng bây giờ là cuộc cạnh tranh của những người bạn.
Cuộc sống sẽ trở nên tươi đẹp nếu ta biết cảm nhận và thấu hiểu những người xung quanh. Điều quan trọng là tôi đã nhận ra “con nhà người ta” không đáng ghét và thật tuyệt vời khi mình là con gái của bố mẹ!
Nguyễn Thị Trang