Bình cùng nồi mì

Cười Vui
Tuần này, bà mời nhà Bình về làng.

Mà Bình thì vì lười đành ngồi nhà vì còn nhiều bài cần làm. Bình buồn rầu, bần thần nhìn trời, nhìn người ngoài đường.

Rồi Bình vào nhà làm nồi mì vì cồn cào. Bình vào phòng nằm chờ mì nhừ, liền khò khò.

- Bình về à, vào nhà nè.

- Bà cười hiền hòa nhìn Bình từ ngoài đường.

Vào nhà, ngoài bà còn dì Mười ngồi nhìn Bình cười khì khì. Rồi dì cùng Bình lùa gà tìm mồi ngoài đồng, lùa kèm đàn bò vàng nhà bà.

Bình nằm nhìn trời, người toàn là mùi bùn, mùi gà, mùi đàn bò và ... mùi gì kì kì.

- Trời, nồi mì tèo rồi.

Bình bàng hoàng rời giường ào vào nhìn nồi mì, giờ mì nào còn màu bình thường. Bình vừa cồn cào, vừa buồn. Đành cầm nồi vào chùi chờ chiều nhà mình về.

 

Bài viết được đăng tải trên ấn phẩm Cười vui, số 2 năm 2024; phát hành vào ngày 12/1/2024, mời các bạn độc giả mua báo đón đọc nhé!

Còn nhiều bài viết hay, hấp dẫn, các câu chuyện thú vị đang chờ đón bạn khám phá tại ấn phẩm Cười Vui. Nếu bạn quan tâm có thể mua báo và đọc trực tuyến tại cửa hàng trực tuyến của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhé!

 

 

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Bình cùng nồi mì tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Trái táo thần kỳ

Ba ơi, nhất định phải kiên trì, nếu không những gì chúng ta đã làm chẳng phải phí công hay ...

Bài Sáng Tác khác

Quà sinh nhật mẹ

Chỉ còn chục hôm nữa là đến sinh nhật mẹ rồi, Bi muốn chuẩn bị một món quà thật tuyệt vời để tặng mẹ, nhưng từ hôm qua đến nay Bi vẫn chưa nghĩ ra.

Vua của các loài chim

Calabar là thành phố cổ nằm ven bờ một con sông lớn ở châu Phi. Từ xa xưa, vị vua cai trị thành phố này tên là Essiya.

Câu chuyện bà chưa kể

“Vậy là đã hết câu chuyện rồi! Bà cháu ta đi ngủ thôi!”. Hừ! Cứ nghe câu nói này của bà là tôi buồn hết cả mình.

Người truyền lửa

Lúc nhỏ, tôi chưa từng nghĩ bản thân có thể viết những lời văn vẻ về thầy cô. Ấy vậy mà bây giờ, tôi lại sợ là mình không diễn tả được hết những điều trong lòng mình.