Cái cảm giác an toàn trong chăn bông, im lặng thưởng thức những giai điệu tha thiết một cách nhẹ nhàng. Chỉ có Giáng Sinh mới mang lại cho tôi điều đó. Và nó cũng đã cho tôi chứng kiến một câu chuyện trên cả tuyệt vời đã xảy ra vào đúng đêm 25.
Nếu để chúc mừng Giáng Sinh thì đâu cần phải làm to lớn quá làm gì. Chỉ cần được ngồi ở một quán nước nào đó, vừa uống li sữa nóng vừa nhìn dòng người đi qua lại trong cái thời tiết giá lạnh như thế thì cũng đủ mãn nguyện lắm rồi. Tôi là vậy đấy, đơn giản và bình dị. Không cần cao sang hay hào nhoáng, chỉ cần một chút ấm áp của Giáng Sinh trong một quán hiệu nào đó là đủ rồi. Còn nếu hơn lắm thì cùng với đứa em trai, tán gẫu ba thứ chuyện trên đời thì cũng không tệ. Nhưng giờ, em không ở đây. Gió thét rít gào bên ngoài. Hơi khói bốc lên từ li sữa làm mờ màn hình máy tính, người con trai bên trong tay cầm cây violin, đánh lên một bản nhạc mà tôi rất yêu thích “Hear Our Prayer”. Tự tin, tha thiết, cao sang, đó là những gì tôi thấy ở em bây giờ. Với màn trình diễn violin mà tôi xem qua máy tính, đó là rất xuất sắc khi tôi có thể cảm thấy cảm xúc của em toát ra xung quanh.
Kết thúc bản nhạc, tôi thoát máy tính để đợi em nhắn tin, đồng thời nhìn ra ngoài như một thói quen. Tình cờ thấy một cậu bé, trông rất giống em, ăn mặc rách rưới, giày chỉ có một chiếc tả tơi bên chân trái. Ngồi co mình lại, gió cứ thổi hướng nào thì cậu che người hướng đó.
- Cậu bé đó không có nhà sao? Người thân đâu hết rồi nhỉ?
Tôi nhìn cậu với ánh mắt thương cảm. Cậu thật ốm yếu. Những người qua đường không ai để ý tới cậu cả. Bỗng máy tính của tôi phát ra âm thanh báo biệu có tin nhắn. Tôi nhìn cậu bé đó một chập rồi quay lại với em. Thầm nghĩ trong đầu chắc sẽ có người giúp cậu nếu không phải chính tôi.
Em nói buổi biểu diễn thành công. Tôi lấy làm mừng vì điều đó, tôi có quan sát em thông qua máy tính. Em nhắn cho tôi mặt cười. Hài lòng với những gì em có thể làm trong Giáng Sinh này, dành tặng cho tôi một ca khúc tôi thích bằng violin. Tôi thật thấy thương em khi biết vì tôi, em đã tập luyện rất nhiều.
Có một cậu em trai như thế thì thật tuyệt vời. Tôi cười hạnh phúc, coi như đã có quà trong đêm Giáng Sinh này rồi.
Tôi bỗng chợt nhớ đến cậu bé đó mà nhìn ra ngoài, cậu vẫn ở đó, nhưng tôi thấy cậu khóc. Trong cái đêm giá rét thế này mà cậu chỉ có một mình, không gia đình, không nhà, không cửa. Quần áo cũng chẳng đủ ấm, tôi thấy xót thương cho cậu quá.
Bất ngờ, có một người phụ nữ tới gần cậu. Cô cao, diện một chiếc áo hồng tay dài với chiếc váy chấm chân, khoác bên ngoài là cái áo len trắng. Cô ấy bắt chuyện với cậu. Tôi thấy cậu trả lời cô ấy điều gì đó. Rồi từ trong cặp của cô ấy lấy ra một bao nhỏ với vài miếng bánh mì bên trong. Cô tặng cậu kèm với một cái áo len mà cô đang mặc trên người. Cậu nhìn cô đầy hạnh phúc. Và nó tình cờ lây sang cả tôi, tôi quay người, lấy tay chùi đi những giọt nóng hổi đọng trên mắt tự bao giờ.
Tôi kể với em về câu chuyện đó. Em ngẫm nghĩ. Phải thật, đó luôn là lí do khiến cho Giáng Sinh này thật ấm áp. Tình người có thể át đi mọi cái giá lạnh trên đời. Hãy nhìn đi, cậu bé bây giờ nhìn trông hạnh phúc biết bao.
Dù chỉ là nhắn tin qua máy tính nhưng tôi có thể cảm nhận thấy em đang cười. Ở trong bệnh viện lạnh lẽo ấy, ngoài căn bệnh suyễn cứ dày vò em thì em không còn biết cái gì khác. Em mong mỏi duy nhất là được trình diễn một màn violin cho tôi xem. Và em đã làm được điều đó. Em và tôi, không hề nghĩ Giáng Sinh buồn hay lạnh giá, ngược lại còn rất vui tươi. Nhất là sau khi nghe câu chuyện vừa rồi. Em cảm ơn tôi vì đã cho em thấy Giáng Sinh này là ấm áp, là tuyệt vời như thế nào. Một câu chuyện với một mô típ rất cũ, cứ có người ăn mày lạnh cóng trong đêm Giáng Sinh thì sẽ luôn có người đến giúp đỡ. Nhưng câu chuyện này cảm thấy lại rất chân thực.
Tôi cười, dừng cuộc nói chuyện với em. Tính tiền và đi ra khỏi tiệm. Tôi tới gần cậu, cậu thấy tôi, cười:
- Bây giờ em thấy rất vui vì em đã có một ngày tuyệt vời.
Cậu đã nói với tôi như thế đấy. Có lẽ là nói bâng quơ. Tôi chỉ cười nhẹ, cho cậu vài chục rồi chào tạm biệt. Tôi biết một ngày của cậu đã diễn ra như thế nào. Bản thân tôi cũng thấy vui như cậu bây giờ. Trên đường đi, tin nhắn của em tới điện thoại của tôi. Em nói em thấy ngưỡng mộ người phụ nữ ấy. Trong cái đêm giá rét này, không có cái gì ấm áp hơn là sự quan tâm của người với người dành cho nhau. Em khẳng định chắc nịch. Cũng đúng vậy. Tôi nghĩ thầm.
Sự giàu có, những người được sống trong nhung lụa, luôn luôn có nhiều quà trong cái đêm Giáng Sinh này thì làm sao có thể hiểu được cảm giác của cậu bé ban nãy. Người chỉ cần vài miếng bánh mì chứa cả một sự quan tâm to lớn của người khác mà mọi người cho là việc tốt là đủ có thể cười tươi, đủ có thể có một ngày hạnh phúc trọn vẹn.
Lâm Tâm Khanh
(Lớp 8/9, THCS Tây Sơn, Đà Nẵng)