• Đứa em nhỏ của tôi đã khóc đỏ cả mắt vì cô bạn thân cùng lớp nó đánh rơi chìa khóa cửa.
Tôi hỏi: “Là bạn em đánh rơi chìa khóa, sao em lại khóc ghê thế”. Nó khịt khịt mũi, nhìn tôi như người từ hành tinh khác tới, bảo “bạn ấy là bạn của em, em không muốn bạn ấy bị bố mẹ la mắng hoặc tệ hơn nữa là bị đánh đòn. Nếu là bạn chị, chị không thương à?”.
• Thằng Nguyên và thằng Hoài ẩu đả (cũng nhè nhẹ thôi, mới là giơ nắm đấm lên dứ dứ dọa nhau).
Cô hỏi nguyên nhân, “nhân chứng” thưa là do thằng Nguyên chê cái áo mới của thằng Hoài là “giống hệt áo... bù nhìn đất sét”. Cô quyết định phạt thằng Nguyên viết bản kiểm điểm có chữ ký phụ huynh.
Cứ tưởng thằng Hoài hả hê lắm, ai dè, nó khẽ khàng: “Em thưa cô, lỗi cũng một phần tại em đã mặc cái áo trông… mắc cười quá ạ. Tự em cũng thấy thế nhưng bạn trêu thì em lại… tức”.
Cô bật cười, mắng iu hai đứa: “Lớn rồi mà còn hục hoặc về chuyện trẻ con. Dù sao thì đây cũng là một kỷ niệm của học trò mình mà cô sẽ nhớ mãi”. Nói xong, mắt cô lại đỏ hoe mới lạ!
• Bà ngoại ở quê ra chơi, mang theo rất nhiều bánh đa vừng. Mẹ tôi vừa ngồi… nhấm vừa khen ngon.
Bà vui lắm, cười móm mém bảo: “Chuyện. Bà nhớ đúng cái loại này, chọn kỹ lắm, chọn đi chọn lại mới được mấy cái ngon nhất đấy”.
Thấy lạ, tôi nói: “Răng mẹ dạo này rất yếu. Bánh đa cứng đơ thế mà mẹ vẫn khen ngon là sao?”
Mẹ vội vã kéo tay tôi thì thầm: “Đây là món hồi nhỏ mẹ rất thích ăn nên bà nhớ, lần nào bà cũng muốn mua quà cho mẹ”.
- “Sao mẹ không góp ý với bà?” – tôi thắc mắc.
Mẹ lắc đầu: “Bà già rồi, nhớ nhớ quên quên. Quên nhiều thứ nhưng tình yêu dành cho con cái thì bà nhớ lắm. Bà già rồi, có mỗi niềm vui đó, lẽ nào mẹ lại tước mất niềm vui ấy của bà”.
…
Đó là những chuyện mà hồi còn “hơi chưa lớn”, tôi đã cho rằng nó thật “kỳ lạ”. Giờ lớn rồi, tôi đã hiểu, những điều ấy chẳng có gì lạ, đơn giản vì nó xuất phát từ tình yêu thương nên mới vậy thôi.
Còn các bạn thế nào, các bạn có gì muốn kể cho tôi nghe về những “khám phá thú vị của mình không vậy?
Nguyễn Phan Thạch Anh