Dũng (bên phải) và tôi trong hội nghị thường niên của Hiệp hội các Công viên khoa học châu Á 2017 tại khách sạn Rex.
Những lời của bài hát “tám chữ có” cứ vang lên trong đầu mỗi khi tôi nghĩ đến Dũng – một người vô cùng đặc biệt đối với mình. Nếu ai đó hỏi, tôi sẽ không gần ngại trả lời người truyền cảm hứng cho tôi nhiều nhất chính là Dũng. Tôi không thích gọi Dũng là thần tượng, nó nghe xa cách lắm. Với tôi, Dũng là một người anh trai mà tôi yêu thương nhất. Dù Dũng lớn hơn tôi một tuổi nhưng chúng tôi vẫn hay gọi nhau là bạn. Đó là trừ những lúc đùa giỡn hay trao đổi nghiêm túc về một điều gì đó.
Tôi biết đến Dũng hết sức tình cờ và thân nhau tự nhiên như thể đứa trẻ nào sinh ra cũng biết thở. Chúng tôi quen nhau kể từ khi đi tình nguyện cho hội nghị thường niên của Hiệp hội các Công viên khoa học châu Á 2017 – hoạt động mà tôi từng xin không tham gia phỏng vấn do bận. Dũng và tôi tham gia hoạt động, rồi giữ liên lạc facebook như bao đứa sinh viên khác mà chẳng biết có thật sự liên lạc hay không.
Kết thúc hội nghị cũng là lúc phải làm một số thủ tục cần thiết, tôi nhờ Dũng đơn giản vì Dũng là đứa đứng đầu trong danh sách liên lạc tình nguyện viên. Rồi những cuộc trò chuyện với nhau cứ kéo dài để rồi sự gần gũi lớn hơn lúc nào cũng thật khó nhớ. Tôi luôn cho rằng gặp được Dũng là may mắn bất ngờ từ tạo hóa, cũng như việc tôi tham gia hội nghị được vậy.
Nói về tôi trước khi gặp Dũng một chút, bạn có thể hình dung ra một đứa sinh viên lầm lì khép kín, với đôi mắt như thể đang nhìn vào chính mình hơn là người khác. Đứa sinh viên ấy đã sống như thế từ năm nhất cho đến năm tư kể cả khi nó ở kí túc xá lẫn về nhà – nơi luôn tiềm ẩn những cuộc cãi vả bất kì lúc nào. Nó sợ khoảng thời gian đạp xe lang thang cả ngày trên xa lộ Hà Nội ngay cả trưa hè, chỉ để vơi đi nỗi đau sau xung đột gia đình. Nó nhận ra thanh xuân không chờ ai và nhanh chóng cháy hết mình để được học bổng, tham gia nghiên cứu khoa học để chắt chiu từng tháng ngày trong đời sinh viên.
Tuy nhiên, nó vẫn u sầu khi nghĩ về tương lai của mình. Nó tuyệt vọng nhận ra mình học chỉ để học, là một bản sao rập khuôn từ trường lớp. Nó vẫn có ý thức về hoàn cảnh mất định hướng của mình chứ nhưng nó không thể biết được nó cần làm gì ngoài việc bất lực nhìn tuổi trẻ của mình trôi qua tựa mây trời và để mặc giấc mơ lủng lẳng trên ngọn sầu đông. Không tiền, không định hướng, không tương lai.
Dũng khác tôi rất nhiều. Đất miền Trung đã nhào nặn lên một con người đầy ắp năng lượng tích cực và kiên cường. Dũng là chủ nhiệm câu lạc bộ tại trường Đại học Quốc Tế, là quán quân cuộc thi khởi nghiệp tại trường, từng là đại biểu Hội nghị sinh viên châu Á diễn ra tại Đại học Quốc gia Singapore nữa.
Người truyền cảm hứng cho bạn có thể là một ngôi sao điện ảnh hay ca nhạc, một người đạt học bổng danh tiếng hay giám đốc điều hành tập đoàn lớn, thậm chí là người thân trong gia đình bạn. Những con người mà chúng ta dễ hình dung ra điều gì đó đặc biệt ở họ. Liệu tôi có quá ngưỡng mộ Dũng không? Tôi hoàn toàn không nghĩ vậy. Với tôi Dũng lại đặc biệt theo cách khác, rất riêng biệt. Dũng mang trong mình trái tim cháy bỏng đầy nhiệt huyết và yêu thương.
Cảm giác của tôi, Dũng hiểu rõ khi những sóng gió gia đình lẫn phát triển cá nhân mà chúng tôi phải trải qua khá giống nhau. Có lẽ đó là thứ khiến cho tôi quý mến Dũng hơn bất kì ai. Dũng là một người ân cần, thấu hiểu, chín chắn và đầy hứa hẹn. Sẽ như thế nào nếu có mưa trên sa mạc? Dũng đến trong tôi như vậy đó, làm cho tôi luôn tò mò, ngưỡng mộ lẫn cảm giác bình yên san sẻ.
Dũng kéo tôi ra khỏi vòng an toàn của mình. Nhờ có Dũng, tôi như đứa trẻ mới biết đến thế giới xung quanh. Bạn phải sống chứ không chỉ tồn tại. Những ngày quen Dũng, tôi được biết đến cách quan tâm kết nối với mọi người, biết đến khởi nghiệp là như thế nào, biết đến kiến thức khoa học thôi chưa đủ phải hiểu về kinh tế nữa. Học giỏi nhưng phải lo được cho bản thân cho gia đình mới là điều quan trọng. Tất cả, tất cả mọi mặt tôi đều thấy thua Dũng hết. Vừa ghen tị vừa cảm phục, cảm xúc ấy luôn dâng tràn đan xen trong tôi mỗi khi nhắc đến Dũng.
Hay đơn giản hơn, điều mới mẻ với tôi khi biết đến Dũng chỉ là rảo quanh những con đường tươi đẹp của Thủ Đức. Dũng rất biết cách cân bằng lại cuộc sống hơn tôi nhiều. Một người sống xa nhà cả ngàn cây số, không có người thân nào trong Nam như Dũng lại giữ được lối sống tích cực đến như vậy. Tôi sẽ không thể nào quên ngày mà Dũng rủ tôi xem phim Vị tiểu Phật tại câu lạc bộ ArtHouse Đại học Hoa Sen. Tôi được chứng kiến thành phố nhộn nhịp về đêm, những cô tạp vụ, anh chị nhân viên…Tôi nhận ra trong những dáng người mệt mỏi ấy là những khát khao cho tương lai của mình và người thân. Chưa bao giờ chỉ trong một đêm mà tôi lại được ngập tràn giữa muôn trùng cảm xúc như vậy. Tuổi trẻ, tình yêu, tương lai,…tất cả suy nghĩ thổi bùng chỉ trong chốc lát.
Đôi lúc tôi cũng tự hỏi, liệu mình có đang bắt chước Dũng? Thật ra Dũng và tôi có nhiều thứ giống nhau lắm, nhất là những khát khao lớn. Chỉ khác là Dũng vững tin hơn tôi rất nhiều. Thứ duy nhất mà tôi bắt chước Dũng có lẽ là tinh thần vững chãi, ý chí dấn thân mạnh mẽ ấy. Tôi dấn thân thử thách mình nhiều hơn nữa. Tốp 12 cuộc thi phỏng vấn thử thành công thật, suất thực tập tại nhà cung cấp của Adidas cùng cơ hội học bổng cao học tại Đại học Việt Đức, vào vòng dự án trong chương trình tuyển dụng của Unilever,…tất cả đều là những cơ hội mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới 6 tháng trước đó.
Tôi còn nhớ những lời Dũng nghiêm khắc nhắc tôi trên đường đến Đại học Hoa Sen, phải chín chắn, giỏi giang với ý chí mạnh mẽ, chứ không nên con nít mãi. Từ khi biết đến Dũng, quan trọng nhất là tôi dần biết suy xét nghiêm túc cho tương lai, trưởng thành hơn nữa. Dũng khơi gợi lại trong tôi con người chân thành và điềm tĩnh, nhiệt huyết và đam mê giữa những thử thách từ cuộc sống đã quét sạch ý chí ngày nào của tôi khi đặt chân vào ngưỡng cửa Đại học.
Đối với thế giới này, bạn là một ai đó; nhưng đối với một ai đó, bạn là cả thế giới này. Dũng là trong tôi là cả thế giới. Tôi không thể nghĩ mình sẽ như thế nào nếu Dũng biến mất nữa. Có lẽ lại quay về tôi tối tăm như lúc trước? Nếu tôi là mặt trăng thì có lẽ tôi cần Dũng như cần mặt trời để tỏa sáng vậy. Kì lạ! Vừa ghen tị vừa cảm phục, sẽ không bao giờ bạn có thể gặp được một người như vậy lần thứ 2 trong đời. Dũng giúp tôi biết được cảm xúc yêu đời say đắm và mở rộng tâm hồn, bừng sáng con đường tôi đi. Thế giới thật tuyệt vời khi có Dũng! Sẽ không có chông gai nào cản bước tôi dang rộng đôi cánh của mình nữa. Tại sao? Vì giờ đây tôi biết rất rõ rằng: tôi đã có mặt trời trong tim mình.
Trần Tấn Phát
Đia chỉ: 13/4 Bình Đáng, P.Bình Hòa, TX.Thuận An, Bình Dương
Cuộc thi "MY IDOL - THẦN TƯỢNG TRONG TÔI" do Báo điện tử Thiếu niên Tiền phong tổ chức (từ 05/06 đến 05/07) là nơi để độc giả chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện, kỷ niệm đáng nhớ của mình và thần tượng,...
Bài dự thi gửi về địa chỉ email: cuocthi@thieunien.vn.
Bài dự thi ghi rõ: Bài dự thi "My idol - Thần tượng trong tôi"
- Họ tên:
- Địa chỉ:
- Điện thoại:
- Đường link Facebook:
- Thí sinh được tham gia không giới hạn số lượng bài dự thi
- Thể loại: Bài viết (1 ảnh và tối thiểu 400 chữ, tối đa 1.500 chữ)
- Bộ ảnh kèm chú thích (3-10 ảnh, tối đa 200 chữ/ảnh)
- Bài video (tối thiểu 30 giây và tối đa 5 phút)
- Ngoài ra, Ban tổ chức cũng chấp nhận các dạng bài dưới dạng tranh vẽ (Vẽ chân dung mẹ, bà, cô giáo…v.v)
- Ảnh dự thi có thể chụp bằng máy ảnh, điện thoại di động hoặc các thiết bị kỹ thuật số khác. Bài ảnh và bài viết chưa từng đăng trên các báo, diễn đàn khác.
- Viết bằng tiếng Việt, có dấu, không viết tắt, không sử dụng teencode...
Xem thể lệ cuộc thi chi tiết tại đây.