Hồi lớp 6, khi tôi vừa bước chân vào mái trường THCS Hoàng Hoa Thám, tôi là một cô bé nhút nhát, tự ti, thường bị bạn bè bắt nạt và nói xấu. Những ngày đầu tiên thật khó khăn, nhưng mọi thứ đã thay đổi nhờ cô Ngọc Anh – cô giáo chủ nhiệm của tôi.
Biết tôi bị bắt nạt, cô không chỉ lo lắng mà còn tận tình quan tâm. Cô nhẹ nhàng gọi những bạn hay bắt nạt tôi ra, kiên nhẫn khuyên bảo và dạy các bạn bài học về tình yêu thương, sự tôn trọng, cách đối xử đúng mực. Cô nhấn mạnh rằng, không ai được phép làm tổn thương người khác. Kỳ diệu thay, nhờ những lời dạy bảo của cô, các bạn ấy đã dần thay đổi, trở thành những người bạn tốt, sẵn sàng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cùng tôi.

Tôi vẫn nhớ mãi buổi trò chuyện đặc biệt ấy với cô. Cô đã nói: “Cô hiểu em đang cảm thấy buồn và tổn thương. Nhưng đừng ngần ngại chia sẻ với cô, cô luôn ở đây để lắng nghe và giúp đỡ em. Em là một cô bé rất đặc biệt, có nhiều điểm mạnh đáng quý. Đừng để những lời nói hay hành động tiêu cực làm lu mờ giá trị của em”.
Những lời nói ấy như ngọn lửa thắp sáng trái tim nhỏ bé của tôi, xóa tan những nỗi buồn và sự u tối. Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi lần đầu tiên, tôi dũng cảm kể cho cô nghe tất cả những cảm xúc đã giấu kín bấy lâu. Từ đó, tôi bắt đầu thay đổi. Tôi học cách yêu thương bản thân, tự tin hơn khi tham gia các hoạt động lớp học và không ngừng cố gắng để đạt thành tích cao trong học tập.
Cô Ngọc Anh không chỉ là một giáo viên tận tụy mà còn là người đã giúp tôi tìm thấy chính mình – một phiên bản mạnh mẽ và tràn đầy tự tin.
Những kỷ niệm đẹp trong tuổi học trò của tôi không chỉ gắn liền với cô Ngọc Anh mà còn với những con người thầm lặng khác dưới mái trường THCS Hoàng Hoa Thám. Tôi vẫn nhớ buổi sáng nọ, khi tình cờ nhìn thấy bác lao công đang cặm cụi quét lá rụng dưới sân trường. Lưng bác còng xuống, đôi bàn tay thô ráp, chai sần bởi thời gian, nhưng từng cử chỉ của bác đều chậm rãi và cẩn thận, như thể bác đang gửi gắm tình yêu vào từng góc nhỏ của ngôi trường.
Khi thấy tôi đứng nhìn, bác nở nụ cười hiền từ: “Con không vào lớp à? Sao lại ra đây sớm thế?”. Tôi cười, rồi tò mò hỏi bác tại sao ngày nào bác cũng dậy sớm để làm công việc này. Bác trả lời giản dị nhưng sâu sắc: “Mỗi ngày nhìn sân trường sạch sẽ, thấy các con vui đùa, bác lại thấy vui lắm. Niềm vui của các con cũng chính là niềm vui của bác”. Những lời nói ấy khiến tôi cảm nhận sâu sắc giá trị của sự giản dị và thầm lặng. Từ hôm đó, tôi thêm trân trọng công việc và sự cống hiến của bác.
Một buổi chiều tan học, trời dần ngả tối, tôi dắt chiếc xe đạp cũ của mình ra khỏi cổng trường. Vừa đạp được vài vòng, chiếc xe bỗng phát ra tiếng “két két” rồi xích xe trượt hẳn ra ngoài. Tôi luống cuống loay hoay nhưng không biết làm gì, trong khi gió chiều lạnh buốt như nhắc nhở rằng trời sắp tối.
Đúng lúc ấy, bác bảo vệ trường đi ngang qua và nhìn thấy tôi. Bác dừng lại, mỉm cười hiền hậu rồi hỏi: “Xe hỏng à con? Để bác xem giúp nhé!”. Tôi ngượng ngùng gật đầu, chẳng biết nói gì ngoài lời cảm ơn. Bác nhanh chóng cúi xuống kiểm tra chiếc xe. Đôi bàn tay chai sần của bác thoăn thoắt tháo chiếc xích rối, chỉnh lại bánh xe, siết chặt từng con ốc nhỏ.

Trong lúc sửa xe, bác vừa làm vừa trò chuyện: “Xe cũ như thế này thì con nhớ đi cẩn thận nhé. Nếu có hỏng, cứ gọi bác. Đừng ngại gì cả”. Chỉ sau vài phút, chiếc xe đã được sửa xong. Bác thử đạp vài vòng rồi quay lại, nói với tôi bằng giọng thân tình: “Xong rồi, con về cẩn thận nhé!”. Tôi nhận lại chiếc xe, lòng tràn ngập sự biết ơn. Từ hôm đó, mỗi lần đi ngang qua phòng trực của bác, tôi luôn mỉm cười thật tươi để chào bác – không chỉ để cảm ơn, mà còn vì sự trân trọng dành cho một người luôn thầm lặng giúp đỡ người khác.
Mái trường, thầy cô, bác bảo vệ, bác lao công – tất cả đã góp phần tạo nên bức tranh rực rỡ của tuổi học trò. Chính những điều giản dị ấy lại khắc sâu vào ký ức, khiến tôi không thể nào quên.
Dưới tán phượng hồng, tôi tự nhủ với chính mình rằng, dù sau này đi đến đâu, tôi vẫn sẽ luôn nhớ về ngôi trường THCS Hoàng Hoa Thám – nơi đã dạy tôi cách yêu thương, trân trọng và trưởng thành.
PHẠM QUẾ NGÂN
(Lớp 7A2, trường THCS Hoàng Hoa Thám, Ba Đình, Hà Nội)