Dưới tán phượng hồng

Nhi Đồng
Sân trường vào mỗi buổi chiều luôn yên ả, chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc hòa trong ánh nắng cuối ngày len lỏi qua từng tán phượng. Tôi ngồi dưới gốc cây quen thuộc – nơi đã chứng kiến biết bao niềm vui, nỗi buồn và những kỷ niệm không thể nào quên.

Hồi lớp 6, khi tôi vừa bước chân vào mái trường THCS Hoàng Hoa Thám, tôi là một cô bé nhút nhát, tự ti, thường bị bạn bè bắt nạt và nói xấu. Những ngày đầu tiên thật khó khăn, nhưng mọi thứ đã thay đổi nhờ cô Ngọc Anh – cô giáo chủ nhiệm của tôi.

Biết tôi bị bắt nạt, cô không chỉ lo lắng mà còn tận tình quan tâm. Cô nhẹ nhàng gọi những bạn hay bắt nạt tôi ra, kiên nhẫn khuyên bảo và dạy các bạn bài học về tình yêu thương, sự tôn trọng, cách đối xử đúng mực. Cô nhấn mạnh rằng, không ai được phép làm tổn thương người khác. Kỳ diệu thay, nhờ những lời dạy bảo của cô, các bạn ấy đã dần thay đổi, trở thành những người bạn tốt, sẵn sàng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cùng tôi.

Tôi vẫn nhớ mãi buổi trò chuyện đặc biệt ấy với cô. Cô đã nói: “Cô hiểu em đang cảm thấy buồn và tổn thương. Nhưng đừng ngần ngại chia sẻ với cô, cô luôn ở đây để lắng nghe và giúp đỡ em. Em là một cô bé rất đặc biệt, có nhiều điểm mạnh đáng quý. Đừng để những lời nói hay hành động tiêu cực làm lu mờ giá trị của em”.

Những lời nói ấy như ngọn lửa thắp sáng trái tim nhỏ bé của tôi, xóa tan những nỗi buồn và sự u tối. Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi lần đầu tiên, tôi dũng cảm kể cho cô nghe tất cả những cảm xúc đã giấu kín bấy lâu. Từ đó, tôi bắt đầu thay đổi. Tôi học cách yêu thương bản thân, tự tin hơn khi tham gia các hoạt động lớp học và không ngừng cố gắng để đạt thành tích cao trong học tập.

Cô Ngọc Anh không chỉ là một giáo viên tận tụy mà còn là người đã giúp tôi tìm thấy chính mình – một phiên bản mạnh mẽ và tràn đầy tự tin.

Những kỷ niệm đẹp trong tuổi học trò của tôi không chỉ gắn liền với cô Ngọc Anh mà còn với những con người thầm lặng khác dưới mái trường THCS Hoàng Hoa Thám. Tôi vẫn nhớ buổi sáng nọ, khi tình cờ nhìn thấy bác lao công đang cặm cụi quét lá rụng dưới sân trường. Lưng bác còng xuống, đôi bàn tay thô ráp, chai sần bởi thời gian, nhưng từng cử chỉ của bác đều chậm rãi và cẩn thận, như thể bác đang gửi gắm tình yêu vào từng góc nhỏ của ngôi trường.

Khi thấy tôi đứng nhìn, bác nở nụ cười hiền từ: “Con không vào lớp à? Sao lại ra đây sớm thế?”. Tôi cười, rồi tò mò hỏi bác tại sao ngày nào bác cũng dậy sớm để làm công việc này. Bác trả lời giản dị nhưng sâu sắc: “Mỗi ngày nhìn sân trường sạch sẽ, thấy các con vui đùa, bác lại thấy vui lắm. Niềm vui của các con cũng chính là niềm vui của bác”. Những lời nói ấy khiến tôi cảm nhận sâu sắc giá trị của sự giản dị và thầm lặng. Từ hôm đó, tôi thêm trân trọng công việc và sự cống hiến của bác.

Một buổi chiều tan học, trời dần ngả tối, tôi dắt chiếc xe đạp cũ của mình ra khỏi cổng trường. Vừa đạp được vài vòng, chiếc xe bỗng phát ra tiếng “két két” rồi xích xe trượt hẳn ra ngoài. Tôi luống cuống loay hoay nhưng không biết làm gì, trong khi gió chiều lạnh buốt như nhắc nhở rằng trời sắp tối.

Đúng lúc ấy, bác bảo vệ trường đi ngang qua và nhìn thấy tôi. Bác dừng lại, mỉm cười hiền hậu rồi hỏi: “Xe hỏng à con? Để bác xem giúp nhé!”. Tôi ngượng ngùng gật đầu, chẳng biết nói gì ngoài lời cảm ơn. Bác nhanh chóng cúi xuống kiểm tra chiếc xe. Đôi bàn tay chai sần của bác thoăn thoắt tháo chiếc xích rối, chỉnh lại bánh xe, siết chặt từng con ốc nhỏ.

Trong lúc sửa xe, bác vừa làm vừa trò chuyện: “Xe cũ như thế này thì con nhớ đi cẩn thận nhé. Nếu có hỏng, cứ gọi bác. Đừng ngại gì cả”. Chỉ sau vài phút, chiếc xe đã được sửa xong. Bác thử đạp vài vòng rồi quay lại, nói với tôi bằng giọng thân tình: “Xong rồi, con về cẩn thận nhé!”. Tôi nhận lại chiếc xe, lòng tràn ngập sự biết ơn. Từ hôm đó, mỗi lần đi ngang qua phòng trực của bác, tôi luôn mỉm cười thật tươi để chào bác – không chỉ để cảm ơn, mà còn vì sự trân trọng dành cho một người luôn thầm lặng giúp đỡ người khác.

Mái trường, thầy cô, bác bảo vệ, bác lao công – tất cả đã góp phần tạo nên bức tranh rực rỡ của tuổi học trò. Chính những điều giản dị ấy lại khắc sâu vào ký ức, khiến tôi không thể nào quên.

Dưới tán phượng hồng, tôi tự nhủ với chính mình rằng, dù sau này đi đến đâu, tôi vẫn sẽ luôn nhớ về ngôi trường THCS Hoàng Hoa Thám – nơi đã dạy tôi cách yêu thương, trân trọng và trưởng thành.

PHẠM QUẾ NGÂN

(Lớp 7A2, trường THCS Hoàng Hoa Thám, Ba Đình, Hà Nội)

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Dưới tán phượng hồng tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Mẹ và con gái

Tháng 3 về mang theo những làn gió ấm áp và ánh nắng dịu dàng, hoa cúc vàng bắt đầu nở rộ ...

Mưa qua Làng Giàn

Mời các bạn cùng nghe cây bút nhỏ Dương Phương Thảo (11 tuổi, huyện Phú Bình, tỉnh Thái ...

Bài Sáng Tác khác

Alice và tiệc trà kỳ quái

Kỳ này, mời bạn cùng ghé thăm trường THPT chuyên Phan Bội Châu (TP. Vinh, tỉnh Nghệ An) và cùng thưởng thức “khu vườn nghệ thuật” mà các cây bút Tuổi hồng nơi đây đã tạo dựng lên nhé!

Chuyện của Tia Nắng

Tia Nắng tinh nghịch nhảy phóc từ mặt đất lên tán lá bàng, Nắng đậu trên đôi cánh cô Sẻ Nâu, bay lên bầu trời rồi ngã vào ô cửa màu xanh. Nắng gõ nhẹ vào những vệt màu xanh, cánh cửa bỗng đung đưa và mở ra:

Tình bạn của gió

Bạn đã bao giờ kết bạn với Gió chưa? Hãy nghe cô Đinh Vũ Thu Huyền (Đội 8, thôn 2, Tam Thành, Phú Ninh, Quảng Nam) kể cho chúng mình nghe câu chuyện rất dễ thương về tình bạn của Gió nhé!

Người mẹ hiền thứ hai

Mình là Nguyên Khôi, năm nay mình 7 tuổi – là một cậu bé mà có lẽ khi tiếp xúc ban đầu, mọi người sẽ cảm thấy mình khá lạnh lùng, xa cách. Từ nhỏ, mình đã ít nói. Lớn dần lên, mình cũng không muốn trò chuyện với ai, thậm chí, ngày càng trở nên lầm lì.