Vừa lúc đó, một chú gà con đi qua, chú Sẻ bèn ao ước:
- Giá mà mình có được bộ lông như gà con thì tốt quá!
Cũng vừa lúc ấy, Sẻ nhìn thấy một con mèo đang trèo cây, chú ta lại ước làm sao chú có thể trèo cây được như mèo. Rồi Sẻ nhìn xuống phía dưới mái hiên, thấy đàn cá đang tung tăng bơi lội, cứ mỗi sáng lại có người cho ăn, không cần vất vả kiếm mồi. Sẻ con lại nghĩ, nếu được như cá, bơi lội tự do dưới nước lại không cần kiếm ăn, chỉ cần chờ thức ăn của người đem đến thì cũng tốt biết bao. Chú cứ ngồi đó vừa ước có hết thứ này đến thứ khác, tự ca cẩm một mình rồi bắt đầu ỉ ôi than trách: “Ôi! Cuộc đời sao mà khổ đến thế!!!”.
Than trách một hồi, Sẻ ta lại nghĩ đến việc “bấy lâu nay mình toàn bị bố mẹ chê là lười biếng vì không tập bay, không chăm học, cũng không chăm chỉ làm việc nhà”. - Đúng rồi! Ước gì mình có cả sức mạnh và trí khôn của loài người nhỉ! Loài người thì chẳng phải lo sợ điều gì! - Sẻ ngẫm nghĩ.
Bỗng nhiên có một cô Tiên nhỏ đi ngang qua chỗ Sẻ ngồi. Cô Tiên đã nghe thấy hết những gì mà Sẻ con ước. Cô thấy tội nghiệp và đã tặng cho chú Sẻ đáng thương những gì mà chú ta muốn.
Nhưng than ôi, thật thảm làm sao! Chưa kịp vui mừng thì chú Sẻ nhỏ bỗng biến thành một sinh vật vô cùng kỳ dị. Chú ta có bộ lông vàng óng của gà con, có chiếc đuôi cá rất sặc sỡ, hai cái mang to đùng để thở dưới nước, bốn chân to, khỏe, có móng vuốt sắc nhọn và đầu nó như phồng hơn và to hơn.
Giờ thì chú Sẻ nhỏ có thể bơi, trèo cây và làm bài tập một cách nhanh chóng. Không cần nghi ngờ về trí thông minh của chú. Nhưng buồn thay, thầy giáo, các bạn và thậm chí là bố mẹ chú cũng không thể nhận ra chú ta được nữa.
Mọi người nghĩ rằng đây là một “quái vật” và xua đuổi chú ra khỏi nhà. Mặc chú Sẻ tội nghiệp hết sức giải thích, cầu xin và thuyết phục cư dân của xóm rằng mình chính là Sẻ nhỏ thì cũng không ai tin vào lời của chú. Trong khi đó bố mẹ của chú thì hốt hoảng bay hết sang nhà bác Chèo Bẻo tới bác chim Bồ Câu để tìm và hỏi han về chú Sẻ con tội nghiệp của mình.
Và rồi, Sẻ nhỏ đã thấm nỗi buồn về sự sai lầm của mình. Sẻ đã xin cô Tiên cho mình được trở lại hình dáng của một chú Sẻ bình thường. Chú được như ý và trở lại sống cuộc sống giản dị, tươi đẹp như họ hàng làng xóm của mình. Chú cũng đã nhận ra, niềm hạnh phúc lớn nhất chính là biết đón nhận những niềm vui bình dị từ sự nỗ lực phấn đấu của bản thân.
Nguyễn Bảo Ngọc
(lớp, 6K6, THCS Lê Lợi, quận Hà Đông, Hà Nội)
Bài viết được đăng tải trên ấn phẩm Cún bông chăm học. Còn nhiều bài viết hay, hấp dẫn, các câu chuyện thú vị đang chờ đón bạn khám phá tại ấn phẩm Cún bông chăm học. Nếu bạn quan tâm, có thể mua báo và đọc trực tuyến tại cửa hàng trực tuyến của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhé! |