Mùa xuân trên bản Vua Bà

Nhà văn Nguyễn Phan Hách
Thời gian thấm thoát kể từ buổi tôi đến bản Vua Bà đã đầy năm. Tôi đã thấy mùa hè trong rừng với mùi mật vả dại thơm ngào ngạt trong thứ ánh nắng ríu rít nhảy nhót từng giọt qua cái sàng xanh vĩ đại của các tán cây đầy gió lay động.

Tôi đã thấy mùa thu rừng với những con nai vàng rón rén trên các thảm lá khô, mỗi bước đi lá kêu như bánh đa vỡ dưới chân. Mùa thu, trám rừng nhiều lắm, chín trên cành vàng rực rỡ như những ngôi sao chiều. Và những quả thu muộn mằn chín một mình trong rừng không ai hay tới, cuối cùng chỉ còn biết âm thầm rụng xuống gửi lại hạt già cho tầng lá mục ấp ủ.

Tôi đã thấy mùa đông trong rừng với những vạt sương như những tấm khăn voan trùm kín mít các ngọn cây... Khi những cơn gió bấc đầu mùa về, cả đại ngàn reo như sóng bể. Đại ngàn càng trở nên trập trùng dữ dội. Những con gấu lười biếng lông xù lên đi trốn mùa đông. Các cánh rừng dẻ gai, hạt rơi tí tách suốt đêm ngày như cơn mưa không dứt.

Mùa đông rừng thật là dài ghê gớm. Đêm đêm lửa sưởi bập bùng trong bếp bản Vua Bà, mùi sắn lùi, hạt dẻ nướng thơm phức, và người ta thức trằn trọc trong những tấm chăn sui khô cứng, mong cây đào trước nhà trổ ra chùm nụ phớt hồng. Những cái nụ phớt hồng bé xíu như chiếc cúc áo. Cúc của tấm áo mùa xuân.

Tôi gặp mùa xuân trên bản Vua Bà vào một buổi sớm. Trời vẫn còn lạnh lắm và những thân cây vẫn còn run rẩy. Nhưng đã có một con chim vàng anh bay đến. Vàng anh cất tiếng hót, ngắn thôi nhưng réo rắt. Rồi nó vù bay, vội vã chợt đi như chợt đến. Riêng tiếng hót thì ở lại, âm vang mãi trong lòng. Tôi ngẩn ngơ luyến tiếc con vàng anh mãi. Tiếng hót đó đã đánh thức tôi đang co ro chìm đắm trong rét mướt của mùa đông, giật mình chạy lại với mùa xuân.

Có lẽ con vàng anh đã đánh thức cây đào như đánh thức tôi. Mà không phải chỉ cây đào, nó đánh thức cả đại ngàn, cả không gian và mặt đất. Vừa mới hôm trước đại ngàn còn rền rĩ gió bấc, Mặt Trời còn đang trắng bệch ẩn sau những tầng mây ngổn ngang như ẩn sau tấm chăn bông ủ ấm, vậy mà ngày một ngày hai, trời đã trong dần. Những bụi mưa hoa long lanh nhẹ đến nỗi không rơi xuống đất được mà cứ bay lửng lơ. Những chuỗi cườm nhỏ xíu, lõi bằng mạng nhện, hạt bằng các giọt mưa ngũ sắc, ở đâu thả xuống đầy ngọn cỏ lá cây.

Mùa xuân ở bản Vua Bà thật là vui. Tiếng khèn bè, tiếng tiêu chuốt trong lòng những ống trúc quý dìu dặt suốt đêm. Bóng đêm mùa xuân cũng đen óng ánh ảo huyền, càng khuya càng ngào ngạt mùi thơm của hương lá, hương cây...

 

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Mùa xuân trên bản Vua Bà tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Những ngày giáp Tết

Ai đã từng được ngồi bên nồi bánh chưng ngày Tết và háo hức đợi giây phút vớt từng ...

Bọ Rùa đi chợ Tết

Ngôi nhà của gia đình Bọ Rùa là một giàn khổ qua ở giữa khu vườn nhỏ. Mùa Xuân đến, muôn ...

Bài Sáng Tác khác

Tình bạn lấp lánh

Trong cuộc sống, ai mà chẳng có những kỷ niệm đáng nhớ ở tuổi học trò, và tôi cũng vậy.

Bí mật trong khu rừng mùa đông

Trong khu rừng lớn, mùa đông lạnh giá đã đến. Tuyết phủ trắng xóa khắp nơi, bao trùm các lối mòn, những gốc cây cổ thụ và các ngọn đồi. Bé Sóc Nâu, một chú sóc nhỏ nhưng thông minh và có tính hiếu kỳ, sống cùng gia đình trong tổ ấm áp ở thân cây lớn nhất của khu rừng.

Đôi chân của bạn

- Ngồi một mình trong lớp chán lắm. Để tớ cõng cậu ra ngoài sân trường cho vui nhé!

Những bé miu dễ thương

Một buổi sáng mùa đông lành lạnh. Cô bé Ngọc Châu tung tăng nhảy chân sáo đến trường, hai bím tóc cứ thế lắc lư theo từng nhịp chân nhỏ. Bỗng đâu đó từ bụi cây ven đường phát ra những tiếng kêu: “Meo... meo... meo”.

Danh tướng vĩ đại thời Lý

Danh tướng Lý Thường Kiệt là một trong 14 vị anh hùng dân tộc tiêu biểu trong lịch sử Việt Nam. Vậy ông là ai và ông đã có đóng góp to lớn gì cho đất nước? Chúng mình cùng tìm hiểu nhé!

Thương cánh chim trời

- Bay đi kiếm ăn nghe con. Cẩn thận đừng để bị thương nữa. Ông Huy thủ thỉ dặn dò con cò đang ôm trên tay như thể đang trò chuyện với đứa cháu nhỏ. Sau một thời gian được ông Huy chăm sóc, vết thương của con cò đã lành lặn và hôm nay ông thả nó về trời.