Nhớ lời cô ấm áp

Cún bông chăm học
Bạn ơi, tháng 11 tri ân thầy cô giáo đã đến rồi. Mời bạn cùng lắng nghe những lời cảm ơn thơm ngát của các bạn học sinh trường Tiểu học Nguyễn Văn Tố (quận Lê Chân, TP. Hải Phòng) gửi đến thầy cô mến thương của mình nhé!

Buổi chiều hôm ấy, mẹ đón tôi muộn hơn mọi ngày. Tôi ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế đá nhìn dòng người thưa thớt dần, những chiếc xe lần lượt nối đuôi nhau lăn bánh rời khỏi cổng trường. Trên ghế đá chỉ còn một vài người bạn đang ngồi chờ bố mẹ như tôi. Sân trường vắng vẻ, yên tĩnh đến kì lạ. Những chú chim bồ câu đang gù gù trong cái tổ trên cây xoài đã thu hút sự chú ý của tôi.

Chân dung bạn Hải Hà
Chân dung bạn Hải Hà

Chợt nảy ra một ý định táo bạo, tôi rủ một bạn nữa kiếm cái cây thật dài rồi chọc vào tổ chim câu. Cả tổ bồ câu hoảng loạn. Bỗng một chú chim nhỏ rơi xuống đất bị thương, mắt nhắm nghiền. Tôi đang hoảng hốt thì cô giáo chủ nhiệm đi tới. Cô vội vã kiểm tra vết thương của chim, lau sạch bụi bẩn và sát trùng vết thương rồi đặt chú chim nhỏ tội nghiệp trở lại trên tổ. Xong xuôi cô quay sang tôi, ánh mắt buồn và giọng đầy nghiêm khắc:

- May mà vết thương của bồ câu nhỏ chỉ bị nhẹ thôi. Tại sao con lại làm như vậy?

- Con... Con xin lỗi cô! Con biết sai rồi. Lần sau con sẽ không bao giờ chọc phá tổ chim như vậy nữa!

Cô nhìn tôi với ánh mắt bao dung:

- Con biết lỗi là được rồi. Chim với ta như những người bạn thân thiết. Ta không được hại bạn của mình. Con phải nhớ lấy điều ấy! – Nhắc nhở tôi xong rồi, cô gọi điện cho mẹ đến đón tôi.

Cũng kể từ hôm ấy, ánh mắt nghiêm khắc mà bao dung, lời dạy giản dị mà ấm áp của cô mãi in sâu trong trái tim tôi. Tôi kể lại câu chuyện này để gửi lời xin lỗi đến bạn chim bồ câu bé bỏng và hơn hết là gửi lời biết ơn đến cô giáo kính yêu của mình.

Bạn ạ, ở trường thầy cô giáo dạy cho chúng mình biết bao nhiêu bài học hay, bao kiến thức quan trọng. Nhưng bài học tuyệt vời nhất là cô dạy chúng mình có trái tim nhân ái.

Truyện: Phạm Thị Hải Hà (lớp 5A1)

Người mẹ của chúng em

Em muốn kể với các bạn về cô Mai Phương Hà - cô giáo chủ nhiệm năm lớp Bốn của em. Cô như người mẹ hiền thứ hai của chúng em vậy.

Khi em vào lớp ba, do bố mẹ chuyển công tác nên em được chuyển tới trường Tiểu học Nguyễn Văn Tố. Đang học trường Quốc tế mà sang trường công lập, lúc đầu em đã khóc rất nhiều. Em sợ phải làm nhiều bài tập, thầy cô mới, bạn bè mới, em sợ các bạn sẽ không chơi cùng.

Ngày đầu tiên bước chân vào ngôi trường mới, dù trường học khang trang nhưng em vẫn cảm thấy lạ lẫm và có phần e ngại. Trước ánh mắt của mọi người, em chỉ muốn òa khóc.

Giờ ra chơi em cứ ngồi một góc ôm khư khư quyển truyện. Cũng có lúc em muốn chạy tới tham dự trò chơi cùng các bạn nhưng rồi em khựng lại vì quá ngại ngùng.

Chân dung bạn Tuệ Lâm
Chân dung bạn Tuệ Lâm

Rồi cô Hà nhẹ nhàng đến bên em. Cô vuốt nhẹ mái tóc của em và cất tiếng, dịu dàng: “Nào, tự tin lên con, ra chơi với mọi người đi, các bạn thân thiện và hòa đồng lắm!”. Chính lời nói ấm áp cùng ánh mắt hiền từ ấy đã giúp em tự tin hơn và vượt qua được nỗi sợ để làm quen với các bạn.

Thế rồi khi đã hòa nhịp cùng với các bạn trong lớp, em lại có những lúc nghịch ngợm, quậy phá làm cô buồn lòng.

Hôm ấy, trong đầu em bỗng lóe ra ý tưởng, rủ thêm hai người bạn thân nhất là Quyên và Trà cùng trốn ngủ trưa đi ăn quà vặt. Lúc ấy không hiểu sao em thấy mình thật “ngầu”. Em cảm giác ba chúng em giống như ba chú mèo trong bộ phim “Mèo mập đi phượt” mà em đã từng được xem vậy.

Một cảm giác phiêu lưu mạo hiểm, hồi hộp nhưng vô cùng vui sướng khi vừa không phải ngủ trưa, vừa được ăn quà vặt và còn được nói chuyện rủ rỉ, cười khúc khích với nhau khiến chúng em đắm chìm vào cuộc phiêu lưu kỳ thú ấy. Và rồi niềm vui bỗng chốc tan biến khi chúng em bị phát hiện. Thầy giám thị yêu cầu chúng em đứng lên bục giảng, rồi còn báo với cô Hà nữa. Cảm giác lo lắng tạo ra một đám mây đen nặng trĩu treo lơ lửng trên đầu em.

Sau giờ nghỉ trưa, cô Hà bước vào lớp với gương mặt thoảng buồn, em nghĩ cô sẽ trách mắng em trước lớp, nghĩ tới thôi em đã thấy thật xấu hổ. Nhưng tiết học đó trôi qua thật nhẹ nhàng. Tan buổi học, cô gặp riêng chúng em dịu dàng giảng giải và nghe lời xin lỗi của em một cách chân thành. Nụ cười dịu dàng của cô khiến bao nỗi sợ hãi của em tan biến. Đám mây đen nặng trĩu bỗng hóa thành đám mây hồng trên bầu trời trong xanh từ khi nào.

Người ta thường nói: “Đứa trẻ hạnh phúc là đứa trẻ dùng cả tuổi thơ để ôm ấp cuộc đời”. Em tự tin mình là một đứa trẻ hạnh phúc.

Tuổi học trò tại ngôi trường Nguyễn Văn Tố ấy, mặc dù đôi lúc em còn nghịch ngợm, đôi lúc còn quậy phá nhưng em luôn được học tập, luôn được cô Mai Phương Hà bao dung và yêu thương. Tuổi học trò của em thực sự trọn vẹn khi có được tình yêu thương của cô!

Truyện: Đỗ Tuệ Lâm (lớp 5A7)

Bài viết được đăng tải trên ấn phẩm Cún bông chăm học. Còn nhiều bài viết hay, hấp dẫn, các câu chuyện thú vị đang chờ đón bạn khám phá tại ấn phẩm Cún bông chăm học. Nếu bạn quan tâm, có thể mua báo và đọc trực tuyến tại cửa hàng trực tuyến của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhé!

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Nhớ lời cô ấm áp tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Thương cánh chim trời

- Bay đi kiếm ăn nghe con. Cẩn thận đừng để bị thương nữa. Ông Huy thủ thỉ dặn dò con cò ...

Bài Sáng Tác khác

Đốt lá đọc sách

Tiếng trống thúc dồn dập và tiếng reo hò từ đám hội ngoài đình vang vọng tới thật náo nức nhưng vẫn không thu hút được Nguyễn Thắng.

Mùa đông không lạnh

Thế là ông lão mùa đông đã mở cánh cửa thời gian để những chùm mây xám ngủ yên trong căn nhà kín bưng được tự do bay ra với bầu trời. Những đám mây xám đi tới đâu là hơi gió lạnh như kem tỏa ra tới đó. Và rồi cây cối, muôn loài bắt đầu run rẩy trước những cơn gió lạnh đầu mùa.

Bốn anh em tài giỏi

Ngày xưa, đã rất lâu rồi, có một người đàn ông nghèo sinh được bốn người con trai. Khi các con đã trưởng thành, khôn lớn, ông gọi các con lại và nói:

"Hành khách" của tôi

Tháng 11 về, lòng tôi lại trào dâng kỷ niệm cũ, hình ảnh cậu bé Hoàng với dáng người nhỏ nhắn, làn da ngăm đen và đôi mắt nhỏ một mí lại hiển hiện trong tâm trí tôi. Thời gian trôi thật mau, mới đó đã bốn năm trôi qua, kể từ ngày tôi chuyển công tác về trường mới. Thế nhưng kỷ niệm với cậu bé Hoàng thì như mới ngày hôm qua thôi.

Chiếc giày lẻ

Lớp An có một bạn mới chuyển đến. Bạn ấy tên Tùng và nhà nghèo lắm. Hơn thế, Tùng chỉ có một chân vì tai nạn lúc nhỏ. Tùng luôn phải mang theo một cái gậy gỗ kẹp ở nách gọi là nạng để đi lại. An và các bạn trong lớp thương Tùng lắm, muốn giúp đỡ nhưng Tùng luôn từ chối.

Dòng sông trong tim tôi

Dòng sông giống như dòng chảy của thời gian. Từ xa xưa, loài người đã có mối liên kết đặc biệt với dòng sông như một người bạn thân thiết. Đến nay, dù cuộc sống của chúng ta hiện đại đến mấy thì những dòng sông vẫn có vai trò quan trọng, không thể thiếu, đem cho chúng ta nguồn nước mát và cảnh quan trong lành tuyệt đẹp.