Nội và ký ức ngày thơ!

Chu Hải
TNTP - Để đến được với khoảng trời rộng lớn, ta vẫn thường bắt đầu từ một ô cửa nhỏ. Để rồi, khi muốn trở về ký ức tuổi thơ, ta lại gọi về những kỷ niệm gần gũi, thân thương!

Và điều này, bạn có thấy không: Con thuyền chở ta đi, đưa ta về vẫn hay bắt đầu từ… nỗi nhớ?

Con vẫn nhớ!

Hình bóng nội, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc bạc phơ lúc nào cũng được vấn gọn gàng trong vuông khăn nhung đen.

Từ đôi tay nội, chiếc bánh khoai mật ngọt, thanh kẹo dồi trắng tinh cắn vào giòn tan, ngọt mát, món chè đậu đen thơm bùi… là những hương vị quà quê con không bao giờ quên được!

Bố con thường kể con nghe, nội là người phụ nữ chăm chỉ và chất phác. Khi ông mất đi, nội ở vậy tần tảo nuôi dạy ba người con khôn lớn trưởng thành.

Con vẫn nhớ!

Hồi đó, để tiện cho công việc, gia đình con chuyển lên Hà Nội. Cô Hà cũng lập nghiệp xa nhà, nội ở với bác Hoàn. Công việc của hai bác cũng bận rộn suốt ngày nên mọi việc trong nhà đều một tay nội quán xuyến mà không một lời phiền hà. Nội của con nhân hậu và hiền từ, tần tảo sớm hôm lo cho con cháu. Con thương dáng đi khập khiễng của nội bởi cái chân đau. Con thương nội mỗi lần phải vật vã chống chọi với căn bệnh.

Con vẫn nhớ!

Hễ có dịp được về thăm nội là nội thường kéo con vào lòng, xoa xoa mái tóc vàng hoe kèm theo câu mắng yêu: “Cha bố cháu gái rượu của bà, bà nhớ lắm!”. Nội biết không, cứ mỗi lần như thế là con thấy vui sướng và hãnh diện biết chừng nào!

Con vẫn nhớ!

Khi còn nhỏ. Có lần thấy bà ăn mày rách rưới, quần áo lấm lem, con chạy vào nhà mách nội: “Bà nội ơi có ăn mày kìa!”. Nội bước ra mắng con không được hỗn, rồi ân cần cầm số tiền lẻ đưa vào tay bà ăn mày nói nhẹ nhàng. Nội ôm con vào lòng nhắc con lần sau không được nói như thế. Nội dạy con phải biết thông cảm sẻ chia với những người kém may mắn hơn mình. Sau này lớn lên, con càng thấm thía bài học nhân nghĩa từ việc làm nhỏ bé bình dị của nội. Con nhận ra nội làm vậy là để tích đức cho con cháu mình.

Con vẫn nhớ!

Vườn rau xanh mát của nội, nơi cho con những kỉ niệm tuổi thơ. Những lần bắt sâu rau cùng nội, những chiều hè tưới nước cho rau, những lần trèo lên cây nhãn, cây ổi bứt trái túm lại thành từng chùm để nội mang ra chợ bán.

Con nhớ cả những cơn đau bệnh hành hạ nội, nét mặt xanh tái nhưng nội vẫn gắng nở nụ cười hiền hậu khi thấy con về. Con biết nội không muốn con lo lắng. Những lần ngồi cạnh xoa bóp cho nội, con òa khóc nghẹn ngào và ước chi có thể làm gì đó khiến nội bớt đau, khiến nội khỏi bệnh để được bên con cháu thật lâu. Con nhớ lúc đó nội cốc nhẹ vào đầu con trấn an: “Con lớn rồi không được nghĩ vẩn vơ, nội có sao đâu, đau rồi một tí lại khỏe ngay thôi mà!”, con gật đầu nhưng nước mắt cứ rơi xuống ướt đầm cả má.

Và rồi vào một ngày, con không bao giờ quên - ngày tháng 10 đang vàng ươm nắng đẹp, buổi trời chiều bỗng dưng chuyển gió, mây đen kéo về. Nội trào nước mắt nhìn con rồi vĩnh viễn ra đi. Con biết, không bao giờ nội quay trở lại nữa!

Mỗi lần nhớ đến nội con lại nghẹn ngào và mắt lại rưng rưng. Phải rồi, hương thơm xưa của nội, bóng dáng thân thương, tình cảm sâu nặng của nội vẫn mãi vẹn nguyên trong tâm trí chúng con.

Nội ơi! Nội là cả dòng sông ngọt lành nhất đã tưới mát tâm hồn con. Nội là vị phù sa bồi đắp và vun trồng cho con khôn lớn, trưởng thành. Nội sẽ mãi ở lại nơi này với chúng con vì yêu thương không bao giờ mất được. Con yêu nội của con!

Khánh Huyền

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Nội và ký ức ngày thơ! tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Chiếc giày lẻ

Lớp An có một bạn mới chuyển đến. Bạn ấy tên Tùng và nhà nghèo lắm. Hơn thế, Tùng chỉ ...

Dòng sông trong tim tôi

Dòng sông giống như dòng chảy của thời gian. Từ xa xưa, loài người đã có mối liên kết đặc ...

Bài Sáng Tác khác

Vị tướng đan sọt

- Mau tránh đường cho Đức Ông dẫn quân đi qua! Tay Phạm Ngũ Lão vẫn thoăn thoắt đan sọt, đầu nghĩ tới những chiến lược quân sự nên chàng không nghe thấy tiếng thét của quân lính.

Mùi của nắng

Nếu ai đó hỏi bạn: Mùi nắng có mùi gì? Bạn sẽ trả lời thế nào? Thật khó để nói rõ vì đây là một thứ mơ hồ không thể nói cho rõ. Mùi của nắng.

Tình yêu của bà

Mai được sinh ra ở đất nước xa xôi Hàn Quốc, 6 tháng tuổi về Việt Nam và từ đó dần lớn lên trong tình yêu của “người mẹ” mang tên BÀ NGOẠI.