Nội và ký ức ngày thơ!

Chu Hải
TNTP - Để đến được với khoảng trời rộng lớn, ta vẫn thường bắt đầu từ một ô cửa nhỏ. Để rồi, khi muốn trở về ký ức tuổi thơ, ta lại gọi về những kỷ niệm gần gũi, thân thương!

Và điều này, bạn có thấy không: Con thuyền chở ta đi, đưa ta về vẫn hay bắt đầu từ… nỗi nhớ?

Con vẫn nhớ!

Hình bóng nội, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc bạc phơ lúc nào cũng được vấn gọn gàng trong vuông khăn nhung đen.

Từ đôi tay nội, chiếc bánh khoai mật ngọt, thanh kẹo dồi trắng tinh cắn vào giòn tan, ngọt mát, món chè đậu đen thơm bùi… là những hương vị quà quê con không bao giờ quên được!

Bố con thường kể con nghe, nội là người phụ nữ chăm chỉ và chất phác. Khi ông mất đi, nội ở vậy tần tảo nuôi dạy ba người con khôn lớn trưởng thành.

Con vẫn nhớ!

Hồi đó, để tiện cho công việc, gia đình con chuyển lên Hà Nội. Cô Hà cũng lập nghiệp xa nhà, nội ở với bác Hoàn. Công việc của hai bác cũng bận rộn suốt ngày nên mọi việc trong nhà đều một tay nội quán xuyến mà không một lời phiền hà. Nội của con nhân hậu và hiền từ, tần tảo sớm hôm lo cho con cháu. Con thương dáng đi khập khiễng của nội bởi cái chân đau. Con thương nội mỗi lần phải vật vã chống chọi với căn bệnh.

Con vẫn nhớ!

Hễ có dịp được về thăm nội là nội thường kéo con vào lòng, xoa xoa mái tóc vàng hoe kèm theo câu mắng yêu: “Cha bố cháu gái rượu của bà, bà nhớ lắm!”. Nội biết không, cứ mỗi lần như thế là con thấy vui sướng và hãnh diện biết chừng nào!

Con vẫn nhớ!

Khi còn nhỏ. Có lần thấy bà ăn mày rách rưới, quần áo lấm lem, con chạy vào nhà mách nội: “Bà nội ơi có ăn mày kìa!”. Nội bước ra mắng con không được hỗn, rồi ân cần cầm số tiền lẻ đưa vào tay bà ăn mày nói nhẹ nhàng. Nội ôm con vào lòng nhắc con lần sau không được nói như thế. Nội dạy con phải biết thông cảm sẻ chia với những người kém may mắn hơn mình. Sau này lớn lên, con càng thấm thía bài học nhân nghĩa từ việc làm nhỏ bé bình dị của nội. Con nhận ra nội làm vậy là để tích đức cho con cháu mình.

Con vẫn nhớ!

Vườn rau xanh mát của nội, nơi cho con những kỉ niệm tuổi thơ. Những lần bắt sâu rau cùng nội, những chiều hè tưới nước cho rau, những lần trèo lên cây nhãn, cây ổi bứt trái túm lại thành từng chùm để nội mang ra chợ bán.

Con nhớ cả những cơn đau bệnh hành hạ nội, nét mặt xanh tái nhưng nội vẫn gắng nở nụ cười hiền hậu khi thấy con về. Con biết nội không muốn con lo lắng. Những lần ngồi cạnh xoa bóp cho nội, con òa khóc nghẹn ngào và ước chi có thể làm gì đó khiến nội bớt đau, khiến nội khỏi bệnh để được bên con cháu thật lâu. Con nhớ lúc đó nội cốc nhẹ vào đầu con trấn an: “Con lớn rồi không được nghĩ vẩn vơ, nội có sao đâu, đau rồi một tí lại khỏe ngay thôi mà!”, con gật đầu nhưng nước mắt cứ rơi xuống ướt đầm cả má.

Và rồi vào một ngày, con không bao giờ quên - ngày tháng 10 đang vàng ươm nắng đẹp, buổi trời chiều bỗng dưng chuyển gió, mây đen kéo về. Nội trào nước mắt nhìn con rồi vĩnh viễn ra đi. Con biết, không bao giờ nội quay trở lại nữa!

Mỗi lần nhớ đến nội con lại nghẹn ngào và mắt lại rưng rưng. Phải rồi, hương thơm xưa của nội, bóng dáng thân thương, tình cảm sâu nặng của nội vẫn mãi vẹn nguyên trong tâm trí chúng con.

Nội ơi! Nội là cả dòng sông ngọt lành nhất đã tưới mát tâm hồn con. Nội là vị phù sa bồi đắp và vun trồng cho con khôn lớn, trưởng thành. Nội sẽ mãi ở lại nơi này với chúng con vì yêu thương không bao giờ mất được. Con yêu nội của con!

Khánh Huyền

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Nội và ký ức ngày thơ! tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Hạt giống nảy mầm

Mùa xuân sắp qua, trên cánh đồng, các hạt giống đều đã nảy mầm. Từng chiếc lá con vẫy reo ...

Cô bé dũng cảm

Huyền chăm chút từng kẽ lá của cây sen đá, tỉa những chiếc lá vàng trong chậu hoa giấy bên ...

Bài Sáng Tác khác

Món quà tặng bà

Cuối tuần vừa rồi, bé Mây theo ba mẹ về quê thăm bà ngoại. Nhà bà xa lắm. Mây vừa đi xe vừa ngủ gật. Mệt ơi là mệt. Thế nhưng khi vừa xuống xe, nhìn thấy bóng dáng bà ở trong sân, bé Mây đã quên hết cả mệt mỏi, chạy đến bên bà.

Con mèo nhọ mũi

Chú chuồn chuồn ớt lượn vài vòng trong vườn rồi hạ cánh xuống một quả ớt cũng đỏ au như màu trên thân chú vậy. “Chà, quả là một vị trí thích hợp để náu mình và làm một giấc ngon lành!”.

Sâu Xanh bị cảm lạnh

Một chú Sâu Xanh bị hắt xì. Sâu Xanh hắt xì liên tục nên việc di chuyển trở nên thật khó khăn. Chú sâu đang bò lên cành cây để ăn lá. Bụng chú đói meo rồi. Nhưng...

Vui hội trăng rằm

Không khí đêm hội trăng Rằm đã rất nô nức, rộn ràng rồi các bạn ơi. Cùng đón một cái tết Trung thu thật vui qua những bức tranh đáng yêu của các bạn thiếu nhi Hà Nội nào!

Chú Cuội Cung Trăng

Ngày xưa, ở một vùng nọ, có một người tiều phu tên là Cuội. Một hôm, như thường lệ, Cuội vác rìu vào rừng sâu tìm cây chặt về làm củi. Khi đến gần một con suối nhỏ, Cuội giật mình phát hiện có một hang cọp.

Bay, bay, bay...

Khu vườn nhỏ tĩnh lặng trong buổi sớm mai nhè nhẹ. Thỉnh thoảng, một thanh âm be bé cất lên đâu đây - tiếng gió thổi, tiếng giọt nước rơi từ mái tranh xuống sàn gạch hay tiếng vỗ cánh của mấy con ong rù rì rù rì đi tìm nhụy khẽ rung lên.