Chỉ sau hai phút trống đánh vào lớp, ai chưa chỉnh lại trang phục, chưa để sách vở ngay ngắn trên mặt bàn thì hôm ấy cứ gọi là ngày “tận thế”. Nói thật, chính tôi, dù không phải thành viên lớp ấy cũng khiếp sợ những lúc Thanh nổi nóng. Thanh thực sự rất có uy lực, chỉ cần trừng mắt hoặc quát nhẹ là con trai lẫn con gái nghe lời răm rắp. Có lẽ vì vậy mà ngoài chức lớp trưởng, Thanh còn được tín nhiệm làm Liên đội trưởng của trường.
Vậy mà, chẳng đứa nào nhận ra sự thay đổi của Thanh những ngày gần đây. Sau buổi họp giao ban đội Sao đỏ hôm ấy, tôi quyết định lấy hết can đảm để hỏi Thanh.
- Cậu ra đây! Tôi bảo cái này! - Tôi vẫy vẫy tay.
- Gì vậy? - Thanh vừa cất chìa khóa vào cặp vừa hỏi tôi.
- Thì cứ ra đây!
Thanh tiến lại gần. Tôi chộp lấy tay Thanh rồi kéo ra góc tường sau trường.
- Tôi muốn hỏi chuyện này nhưng cậu nhất định phải trả lời thật đấy nhé!
- Có chuyện gì thế?
- Sao dạo này cậu lại thay đổi tính tình vậy?
- Thay đổi á, thay đổi gì?
- Ngày trước, cậu chuyên quát mắng tụi trong lớp, làm đứa nào cũng sợ khiếp vía. Thế mà dạo này, tôi thấy cậu không như thế nữa. Cậu hay cười, hay giúp đỡ người khác... - Tôi nói một thôi một hồi, không để ý mặt Thanh đang sầm xuống.
Thanh chẳng nói gì. Tôi bắt đầu thấy mình đúng là hâm nặng. Nó thay đổi thì đã sao, chẳng liên quan gì tới tôi…
- Cho tôi xin lỗi, tại tôi tò mò quá! Ai cũng có lúc phải thay đổi chứ nhỉ? Thôi, tôi về đây! - Tôi định dắt xe đạp ra về.
- Tôi... tôi... tôi sắp chết!
Tôi đứng hình, thả xe ngã xuống đất.
- Cậu nói gì vậy? Chuyện là như thế nào?
- Ờ, tôi nói thật đó. Tôi sắp chết rồi!
- Thôi đi! Hâm nó vừa thôi.
- Không tin thì xem đây này! - Thanh bỗng tháo dây buộc tóc ra, cúi người xuống – Cậu thấy chưa? Đầu tôi bị hói nhiều chưa này! Còn đây nữa! - Thanh lùa bàn tay vào tóc rồi chìa ra trước mắt tôi một nắm tóc.
Tôi bối rối chưa hiểu ra chuyện gì.
- Bị rụng nhiều tóc là mắc ung thư đấy! Mà ung thư thì chỉ có chết mà thôi!
- Xạo!
- Thôi, tôi không nói với cậu nữa!
- Sao lại không nói nữa?
- Vì cậu không tin, còn tôi sắp chết đến nơi rồi.
- Chẳng lẽ chuyện này là thật sao?
- Ừ! Dạo này, chỗ tôi ở có nhiều đám ma lắm, toàn là mất vì ung thư đấy. Nhanh lắm! - Thanh bỗng òa khóc nức nở.
Tôi hoảng quá, chân tay run lên.
- Bệnh này không chữa được đâu. Tôi không nói với ai cả vì tôi sợ phải vào bệnh viện lắm, tiêm đủ loại, người bị cắm một đống dây dợ rồi uống hàng đống thuốc đắng ngắt.
Chẳng biết phải làm thế nào, tôi cứ đứng nhìn Thanh vừa nói vừa khóc.
- Nên là... - Thanh bỗng gạt nước mắt - Tôi sẽ không quát mắng tụi lớp tôi nữa. Tôi muốn làm thật nhiều việc tốt để được lên thiên đàng, chứ tôi sợ bị xuống địa ngục lắm!
Tôi im lặng. Thanh cũng im lặng. Bóng chiều đổ xuống, nhuộm đỏ tóc tôi, tóc Thanh và những mảng tường.
* * *
Mấy ngày liền, canh lúc anh tôi đi ngủ, tôi dậy mở máy vi tính để tra cứu về bệnh ung thư. Trời ơi, Thanh nói đúng. Tôi thấy nhiều người mắc ung thư bị hói và rụng hết tóc. Tôi cũng muốn Thanh được lên thiên đường nên gặp ai, ở bất cứ đâu, tôi luôn nói tốt về Thanh.
* * *
- Tôi muốn trồng một cái cây - Sau cuộc họp giao ban, Thanh kéo tôi lại, thì thầm.
- Cậu nghĩ ra loại cây muốn trồng chưa?
- Chưa, tôi mới chỉ nảy ra ý tưởng thôi.
- Ừ! Để tôi về tìm hiểu cho!
Thế là tối hôm ấy, tôi lên mạng Internet, tìm kiếm thông tin ngay. Tôi háo hức mong tới sáng để nói với Thanh rằng, cây tùng là thích hợp nhất vì Thanh sẽ sống thọ như loại cây ấy. Nhưng mấy ngày sau đó, Thanh không tới lớp. Tôi nghe ngóng thì biết Thanh đã vào bệnh viện. Thôi rồi, chắc Thanh sẽ bị cắm một đống dây dợ vào người, uống một đống thuốc như Thanh nói rồi. Tôi rùng mình và tự dưng bật khóc.
Chiều Chủ nhật, tôi đập lợn và đi tới cửa hàng bán cây giống để mua một cây tùng. Mẹ tôi, bố tôi và cả anh tôi ngạc nhiên lắm khi thấy tôi vừa khóc vừa trồng cây ở giữa vườn. Tôi đang định tưới nước cho cây thì chợt nghe thấy tiếng gọi ở ngoài hàng rào.
- Huy ơi! Huy ơiiiiiiii!
Trời ơi, giọng của Thanh. Tôi vứt bình nước xuống đất, chạy ra hàng rào.
- Ôi! Sao cậu lại ở đây?
- Tôi sẽ không chết. Tôi không bị ung thư.
- Cái gì? Thật á?
- Ừ, chiều thứ Tư tuần trước, thấy tôi cứ gãi gãi đầu, mẹ tưởng tôi có chấy nên bắt tôi ngồi yên cho mẹ tìm. Xong thấy đầu tôi bị hói mảng to, mẹ liền chở tôi tới phòng khám.
- Rồi sao nữa? - Tôi sốt ruột.
- Ban đầu, tôi không chịu vì sợ bị tiêm và phải uống thuốc. Nhưng mẹ vẫn nhất quyết bắt tôi đi khám. Tôi khóc suốt, kể cả lúc bác sĩ bảo tôi bị nấm đầu, phải nghỉ học để điều trị.
- Thế không phải là ung thư rồi!
- Ừ, không phải! Lúc đó, tôi không tin, gào khóc bảo bác sĩ nói dối. Tôi khẳng định mình bị ung thư thì mới rụng tóc nhiều thế. Lúc ấy, cả phòng khám cười ầm lên, họ bảo phải truyền hóa chất thì tóc mới bị rụng.
- Trời ơi, may quá! - Tôi nắm lấy tay Thanh lắc mạnh.
- Ừ! - Thanh nhìn tôi, cười tươi.
- Thế cậu trị khỏi nấm đầu chưa?
- Hết rồi, xem nè! - Thanh tháo dây buộc tóc, cúi đầu xuống cho tôi xem chỗ bị hói hôm trước. Tóc mọc lại rồi.
Thanh nhảy chân sáo, vẫy tay chào tôi ra về. Nhìn cây tùng mới trồng, tôi biết Thanh sẽ sống lâu mà. Nhất định là thế vì tôi sẽ chăm sóc cây thật cẩn thận. Chợt nghe thấy tiếng mẹ gọi, tôi dạ thật to rồi chạy vào nhà, bỏ mặc bóng chiều vàng óng, nhuộm khắp khu vườn.
NGUYỄN HIẾU
(Giáo viên trường THCS Thượng Mỗ, Đan Phượng, Hà Nội)