Gió nhẹ nhàng lượn khắp khu vườn, cuốn theo những chiếc lá vàng nhảy múa trên bãi cỏ. Nhìn sang khoảng đất trống bên kia bờ dậu, nơi có một nhóm bạn nhỏ đang chơi đùa vui vẻ, Gió khẽ mỉm cười, lướt thật nhanh tới nhập bọn. Nhưng khi nó vừa đến nơi thì các cô cậu nhóc ngay lập tức xuýt xoa: “Ôi! Lạnh quá! Hôm nay gió lạnh thế này, bọn mình về sớm thôi!”- Một đứa lớn hơn trong bọn lên tiếng.
Chẳng mấy chốc chỉ còn mỗi mình Gió đứng lặng ở góc sân, nó buồn lắm, chưa bao giờ Gió cảm thấy buồn đến vậy. Nó vẫn còn là một cơn Gió bé con, nó chỉ muốn được chơi đùa với các bạn thôi mà.

“Làm một cơn gió sao mà chán quá”- Gió buồn bã nghĩ rồi lại tiếp tục cuộc hành trình chán nản trên không trung. Dừng lại trên một tán cây, nó nhìn lên bầu trời mà giờ đây đã lác đác vài ngôi sao và thở dài ngao ngán cho cuộc sống cô đơn tẻ nhạt của mình. Gió chưa bao giờ nhận thấy mình có ích. Nó lúc nào cũng làm cho mọi người lạnh lẽo, chẳng ai muốn đến gần. Nhưng biết làm sao bây giờ, nó vốn được sinh ra vào mùa đông mà! Bỗng... Trên bầu trời sao thưa thớt, có một ngôi sao băng sáng rực vụt qua. Gió nhắm mắt và thầm ước một điều ước nho nhỏ từ sâu thẳm trong tim mình.
Những giọt sương đêm còn đọng lại đua nhau rơi tí tách trên lá. Gió giật mình tỉnh giấc. Nó vươn vai hít một hơi thật sâu, hòa mình vào bầu không khí se se lạnh của buổi sáng sớm. Gió uốn mình luồn xuyên qua những tán lá đến một ngôi nhà nhỏ. Trong không gian ấm áp dễ chịu ấy, bất giác nó khựng lại như vừa nhìn thấy một thiên thần. Bên khung cửa sổ, một cô bé vô cùng xinh xắn đang ngồi nhâm nhi tách ca cao nóng thơm ngon. Cạnh đó là chú mèo lười béo ú mắt lim dim nằm cuộn tròn trên bệ cửa sổ chốc chốc lại kêu meo lên một tiếng. Gió nhẹ nhàng khẽ lướt qua cửa sổ vào phòng, vô tình làm rối mái tóc mây của cô bé. Cô nở một nụ cười thân thiện với Gió. Gió cũng sung sướng cũng đáp lại cô bằng một nụ cười tươi rói bởi đây là lần đầu tiên trong đời Gió được nhận một nụ cười ấm áp đến thế...
Trên thảm cỏ xanh mượt mà được tưới bởi những cơn mưa, cô bé vui vẻ đuổi theo những cánh hoa bị Gió cuốn đi rồi cùng Gió đếm những lá vàng rơi... Đây là lần đầu tiên Gió có bạn – điều tuyệt vời ấy khiến trái tim Gió vô cùng hạnh phúc.
Nhưng Gió không hề biết rằng sau buổi chiều vui vẻ ấy cô bé đã bị ốm. Ngày hôm sau gió cứ chờ mãi, chờ mãi... Nó đành buồn rầu ngắm nhìn cô bạn nhỏ qua khung cửa sổ quen thuộc. “Rốt cuộc mình vẫn chỉ là một cơn gió lạnh lẽo thôi”- Gió lại thầm nhủ.
Cô bé thức giấc. Cô bước xuống giường và đột nhiên dừng lại bên cửa sổ. Đôi mắt cô bé mở tròn xoe, trên bệ cửa sổ phủ đầy những bông cúc họa mi xinh xắn. Cô bé vội mở cửa, Gió di chuyển thật chậm và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ấm áp lên đôi má phúng phính đang ửng hồng vì vui sướng. Chắc đêm qua Gió đã phải vất vả lắm đây... Mặc áo ấm vào, quàng thêm chiếc khăn len, cô bé vội vàng chạy ra bãi cỏ, nơi có một người bạn đang đứng chờ - một người bạn vô hình mà chỉ cô mới nhìn và cảm nhận được. Trong làn gió se se lạnh, những tiếng cười trong trẻo cất lên.
Gió thầm cảm ơn ngôi sao băng trong đêm ấy đã cho nó một món quà vô cùng quý giá mang tên TÌNH BẠN.
Bài viết được đăng tải trên ấn phẩm TNTP Thứ Tư. Còn nhiều bài viết hay, hấp dẫn, các câu chuyện thú vị đang chờ đón bạn khám phá tại ấn phẩm TNTP Thứ Tư. Nếu bạn quan tâm, có thể mua báo và đọc trực tuyến tại cửa hàng trực tuyến của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhé! |