Ký ức…
Tôi ngồi trước xe mà cứ háo hức ngó nghiêng không để mắt và miệng được yên phút nào. Mẹ đã đi nhiều nơi nhưng luôn miệng bảo đây là chuyến đi mẹ thích nhất vì có cả nhà và bởi mẹ có nhiều gắn bó với mảnh đất này.
Bỗng chiếc xe chạy chệch đường và sau đó là tiếng kêu rất lớn của mẹ. Nó thảng thốt kéo dài rồi đi vào trong trí óc tôi đến tận bây giờ. Đó là lần cuối cùng tôi được nghe tiếng mẹ…
Sự xáo trộn
Đối với tôi, mẹ là người phụ nữ hoàn hảo, chăm lo gia đình hết mực, từ chuyện học hành của con, đến việc cơ quan, lại còn bếp núc, nhà cửa... Mẹ rất hiền, đôi mắt mẹ sáng và hiếm khi tôi thấy mẹ buồn. Bởi thế, dù mệt nhọc hay bực bội, bố cũng không bao giờ lớn tiếng với mẹ.
Sự ra đi của mẹ làm một mảnh trái tim tôi và bố như bị khoét đi chẳng bao giờ lành được. Bố bắt đầu hút thuốc. Đôi mắt u sầu của bố càng sẫm hơn mỗi khi vỗ vai tôi trấn an: “Sẽ ổn cả thôi!”. Những lúc ấy, nước mắt trong lòng tôi nhỏ từng giọt, nóng và xót như có muối. Bố con tôi ít nói hơn hẳn. Tôi bắt đầu đi học thêm nhiều hơn để lấp kín thời gian rảnh ở nhà. Tôi không muốn bắt gặp sự trống trải khi thiếu mẹ. Cứ thế, những bữa cơm gia đình thưa dần.
Sự bất ngờ
Một hôm, bố nhắn tôi về sớm thu xếp hành lý cho bố đi công tác. Mở cửa phòng bố, những tấm ảnh, đồ đạc của mẹ còn đấy, sạch sẽ, gọn gàng. Trong lòng tôi có niềm vui nhẹ nhõm. Bỗng, ngay trên mặt bàn có bức hình một người phụ nữ. Tôi giật mình, đó là một người còn trẻ, tóc đen, mắt sáng trông có vẻ hiền dịu. Nhìn khá giống dáng dấp của mẹ tôi nhưng chắc chắn một điều là không phải mẹ. Lòng tôi trống rỗng. Tôi im lặng và sau đó suy nghĩ rất nhiều.
Ngày bố đi công tác, tôi cứ đắn đo mãi, không biết có nên nói những điều mình nghĩ cho bố biết hay không. Chẳng lẽ để bố lấy cô ấy về và mình phải chia sẻ tình cảm cho người ta? Tôi cũng mong bố vui nhưng ai mà chẳng ích kỷ muốn giữ tình cảm cho riêng mình? Tôi rất hoang mang rồi quyết định soạn tất cả những trăn trở gởi mail cho bố.
Một cánh cửa mới
Ngày bố về, bữa cơm tròn hai tháng trời bố con mới có dịp ngồi cùng bàn. Trong khi tôi băn khoăn, lo lắng về bức thư mình gửi thì bố vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Sau cùng bố bảo:
- Từ nay, tối nào bố con mình cũng tranh thủ về nhà sớm để ăn cơm cùng nhau nhé?!
- Vâng…
- Tìm lại sự ấm cúng trong ngôi nhà, trong lòng mình là điều quan trọng nhất bố con ta nên làm con ạ. Mẹ con chẳng thể yên lòng khi từng ngày trôi qua trong nhà cứ buồn bã và ảm đạm. Bố đã có một người bạn để chia sẻ nhưng cô ấy không thể thay thế mẹ của con. Bố và cô ấy cũng cần thời gian để xem con có cần một người mẹ và cô ấy có thực sự muốn gắn bó với chúng ta hay không. Con đừng lo lắng. Bố sẽ mãi còn yêu mẹ!
Hình như trái tim tôi đang ấm dần lên. Như có một sự sống vươn lên trong tâm hồn băng giá của tôi. Điều quan trọng nhất tôi đã biết và muốn nói: “Mẹ à! Trong trái tim, con và bố sẽ mãi còn yêu mẹ!”
HÀ KHÁNH NGÂN
(Lớp 11, trường THPT Hùng Vương, Quảng Nam)