Cho ban mai thoảng một chút buồn

TNTP Thứ Tư
Hôm nay, hộp kẹo trên bàn tôi lại hết mất rồi. Tôi không biết nữa. Mọi thứ của bây giờ có vẻ tệ đi… một chút. Có rất nhiều điều đã qua, có những lời nói, hay kể cả con người khiến tôi mệt mỏi. Và tôi chọn chạy biến về nhà, sau khi đã đôi co lắm thứ đến phát ngán.

Giờ thì tôi đang nằm trên chiếc giường bừa bộn, đeo tai nghe vặn to hết mức âm lượng. Tôi chán rồi, mệt rồi, cần được nghỉ ngơi (tôi đoán thế). Mệt mỏi quá, buồn ngủ quá. Tôi chợp mắt một chút cũng không sao mà nhỉ?

Tôi rơi xuống, rồi bừng tỉnh trong giấc mơ. Mọi thứ xung quanh trông thật thân quen, và tôi... có lẽ nhận thức được rằng đây là đâu. Lapis Eul... phải rồi, cô bé thần tiên trong trí óc tôi, em ấy không có ở đây. Tầm thời điểm hiện tại, thì em ấy - dù có muốn hay không, cũng không thể ở đây được.

Tôi ngồi xuống. Từ ngày tôi nhận thức được rằng bản thân mình chưa đến mức được gọi là “hết thuốc chữa”, cái không gian trống không này cũng chẳng còn đáng sợ. Mây trôi hững hờ, nắng ấm rải khắp nơi - từ cả bầu trời xuống tới mặt đất, rực rỡ biết bao. Sau một nỗ lực kỳ lạ để bắt bản thân gượng dậy, tôi lại rảo bước đi tiếp. Ở đây - dĩ nhiên là chẳng có gì cả (trong giấc mơ mà), giống như là chỉ được sinh ra để ngồi và gào thét đến chán thì thôi vậy.

Đi lâu hơn một chút, tôi tìm thấy một cái kẹo nằm dài trên những khoảng nắng nhạt tan dần, cùng với một lá thư có phần ngắn ngủi kế bên cạnh. Mở nó ra xem, tôi tìm thấy trong đó có cài một bông hoa hướng dương được ép thật khô và một vài dòng nắn nót nho nhỏ ghi trên giấy. Chắc là Lapis Eul biết tỏng rằng tôi ở đây vì nỗi buồn vây kín, tôi đoán thế. Em viết rằng ta không cần phải buồn phiền vì những điều tầm thường không đáng - trong khi ta đã cố gắng hết sức. Em nói rằng, em vẫn sẽ đợi tôi trong những giấc mơ vụn vỡ, sẽ ở đây bất cứ khi nào tôi thật mệt mỏi. Và rằng tôi chẳng cần lo khi không có ai cạnh bên, vì “kể cả trong những giấc mộng phù phiếm, hay là trong những chiêm bao nửa vời nhất, em vẫn sẽ luôn chờ đợi chị” - em từng bảo vậy mà.

Và tôi đột ngột tỉnh mộng, kết thúc chiêm bao ngắn ngủi. Trên tay tôi không biết từ bao giờ đã gọn gàng một gói kẹo ngọt nho nhỏ, cùng đóa hoa hướng dương ép khô xinh xắn như sưởi ấm tâm hồn. Tự dưng tôi quên mất ban nãy mình khóc bù lu bù loa hết cả lên vì cái gì rồi, không hiểu vì sao nữa!

Tôi sẽ đi mua thêm một hộp kẹo nhỏ nữa. Dành cho bé nhỏ đã hết lòng cho tôi những điều tốt nhất, dành cho một linh hồn chờ đón buổi đêm trời vắng sao. Vì trong mộng mơ nát vụn của tôi, vẫn luôn có người đợi chờ thật lâu. Vì trong mộng mơ nhạt thếch của tôi, vẫn còn chỗ cho những niềm vui be bé khác mà…

Bài viết được đăng tải trên ấn phẩm TNTP Thứ Tư. Còn nhiều bài viết hay, hấp dẫn, các câu chuyện thú vị đang chờ đón bạn khám phá tại ấn phẩm TNTP Thứ Tư. Nếu bạn quan tâm có thể mua báo và đọc trực tuyến tại cửa hàng trực tuyến của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhé!

 

 

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Cho ban mai thoảng một chút buồn tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Trái táo thần kỳ

Ba ơi, nhất định phải kiên trì, nếu không những gì chúng ta đã làm chẳng phải phí công hay ...

Bài Sáng Tác khác

Văn Học Thiếu Nhi – Giấc mơ tròn 50 năm sau Ngày thống nhất

Với mục tiêu thúc đẩy sự phát triển của văn học thiếu nhi trong một chặng đường mới với tâm thế và tầm vóc mới, Hội đồng Văn học Thiếu nhi – Hội Nhà văn Việt Nam đã phối hợp với Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng triển khai kế hoạch xuất bản định kỳ các ấn phẩm chuyên đề về văn học thiếu nhi.

Quà sinh nhật mẹ

Chỉ còn chục hôm nữa là đến sinh nhật mẹ rồi, Bi muốn chuẩn bị một món quà thật tuyệt vời để tặng mẹ, nhưng từ hôm qua đến nay Bi vẫn chưa nghĩ ra.

Vua của các loài chim

Calabar là thành phố cổ nằm ven bờ một con sông lớn ở châu Phi. Từ xa xưa, vị vua cai trị thành phố này tên là Essiya.

Câu chuyện bà chưa kể

“Vậy là đã hết câu chuyện rồi! Bà cháu ta đi ngủ thôi!”. Hừ! Cứ nghe câu nói này của bà là tôi buồn hết cả mình.

Người truyền lửa

Lúc nhỏ, tôi chưa từng nghĩ bản thân có thể viết những lời văn vẻ về thầy cô. Ấy vậy mà bây giờ, tôi lại sợ là mình không diễn tả được hết những điều trong lòng mình.