Cảm nhận của tôi về mùa thu chỉ có một chữ duy nhất: Buồn!
Nhưng nỗi buồn của mùa thu không đậm đặc, nó man mác, lướt qua nhanh chóng như chính cách mùa thu đến và đi, khiến cho người ta có buồn, nhưng chẳng kịp buồn lâu. Đối với tôi, mùa thu thực ra chỉ là khởi đầu cho những nỗi buồn nhiều hơn, cho những nỗi cô đơn lên đến cực điểm, cho những cảm xúc chỉ chực vỡ òa mang tên…Mùa Đông.
Ấy thế mà tôi lại yêu mùa đông đến lạ. Yêu vô cùng, yêu như đứa trẻ con nhìn thấy bố mẹ trở về nhà sau mỗi ngày làm việc.
Mùa đông trong tôi là những cơn mưa phùn, gió bấc, là những sáng mở cửa thấy rùng mình vì lạnh nhưng khoan khoái đón gió ập vào. Là ngôi nhà nhỏ với những hàng cây dây leo xào xạc mỗi khi gió đi qua, là những lần đi ngoài đường co ro vì gió buốt thổi tung tóc áo, là hình ảnh những chiếc áo phao to sụ của người đi đường, là hình ảnh người mẹ ôm chặt con trên đường hay liên tục chỉnh trang mũ áo cho con vì sợ lạnh…
Mùa đông trong tôi là trường Chu Văn An (Hà Nội) rộng lớn, là những đứa con gái chuyên Văn đứng ôm nhau la hét vì lạnh trước cổng căng tin đón gió. Là những chiếc khăn len sặc sỡ xanh đỏ tím vàng chụp ảnh trên lan can nhà Bát Giác, là những lần cùng cả lớp co giò chạy trên sân bóng để khởi động cho bớt lạnh trước mỗi giờ thể dục, là những cô gái yêu thương của tôi dù không có con trai nhưng vẫn biết cách sưởi ấm cho nhau qua những mùa đông rất lạnh…
Mùa đông trong tôi là những lần cùng bạn thân đạp xe qua đường Thanh Niên gió thổi nghiêng tay lái. Vừa đạp vừa run rẩy nhưng vẫn ngoác miệng cười: “Mày ơi lạnh quá!”
Là những ngày vùi đầu trong lớp học thêm, ra khỏi lớp trời đã nhá nhem tối. Là những bữa cơm gia đình ấm cúng trong căn phòng nhỏ với khói thức ăn nghi ngút. Là những buổi tối đi ngủ 2 chị em thi nhau quấn chăn để tranh giành, không ai chịu nhường ai…
Mùa đông trong tôi là những ngày học ra khỏi nhà từ sớm tinh mơ để bắt kịp chuyến bus đầu tiên đến trường. Là những ngày ngủ gà gật trên ghế xe, ngắm nhìn thành phố dần sáng lên từ màn đêm qua khung cửa kính và nghĩ huyên thuyên đủ chuyện. Là những ngày học ca chiều đói meo mốc, ôm bụng sôi réo lang thang một mình trong phố cổ, nhìn những cửa hàng bày biện đồ ăn cùng mùi thức ăn thơm nồng, nóng hổi. Là những ngày đi học thêm buổi tối lạnh thấu xương, lao vun vút trên đường chỉ mong sao được về nhà thật nhanh…
Mùa đông trong tôi là những ngày một mình nhưng chưa bao giờ thấy cô đơn. Là những khi nhìn mọi người ríu rít tay trong tay là lại tưởng tượng về những ngày sau hạnh phúc. Là hình ảnh những người thân yêu, là ngôi nhà yên bình bão dừng sau cánh cửa, là những ngày dù cảm thấy khó khăn vô cùng nhưng chưa bao giờ dừng chờ đợi…
Nhưng rồi, rất nhiều điều trên nay đã chỉ còn là ký ức. Ký ức là một điều gì đó thật đặc biệt. Ta không thể nhìn thấy nó, chạm vào nó, thay đổi nó, xóa mất nó mà chỉ có thể nhớ về nó. Có lẽ chính bởi vậy, cách đối xử tốt nhất đối với ký ức không phải là nhớ thương, tiếc nuối hay dằn vặt nó mà là cất vào sâu trong một góc, để mỗi lúc cảm xúc ùa về, ta bất chợt nhớ về nó và mỉm cười hạnh phúc.
Ps: Ở trên là câu chuyện hết sức ngọt ngào về mùa đông của một nữ sinh đã chia sẻ với Thieunien.vn. Các bạn hãy chia sẻ câu chuyện của mình với Thiếu niên Confessions nhé!
Click vào link dưới đây để kể câu chuyện của mình nào:
https://docs.google.com/forms/d/e/1FAIpQLSfbvOApyqKEwfLmG-MghTD-2vWLO63nN2F2yNXg4p3qI1N_VA/viewform
Cự Giải