Chú chim cu cườm ở lưng đồi

Nhà văn Lê Đức Dương
Gia đình Trà My đi nghỉ hè ở một điểm du lịch, nơi có những ngôi nhà lá nhỏ nép cùng cây rừng bên sườn đồi trên một hòn đảo nhỏ. Nơi đây thật tĩnh lặng êm đềm nên một âm thanh nhỏ nhất đều lảnh lót vang vọng tới ngút ngàn rừng cây.

Thường chỉ có gió lay thật khẽ thật khẽ hay tiếng rì rào của lá khua, đôi lúc có tiếng con chim bìm bìm cất tiếng lảnh lót đầy thảng thốt ở đâu đó như một khúc nhạc ngân.

Trước ngôi nhà nhỏ của gia đình My có khoảnh sân nhỏ, lá rụng đầy trên cỏ, lũ giun đất rảnh đùn từng đụn lên như ngỡ như đất thở. Từng bầy kiến đen, kiến vàng nối đuôi nhau đi sục sạo kiếm thức ăn âm thầm dưới cỏ, dưới lá. Bên bờ rào trà tàu, ô rô, dâm bụt, ti gôn bò lướt thướt khoe hoa với  nắng cứ chập chờn chập chờn nhảy múa. Tuy vậy cũng hơi đìu hiu.

Rồi cảnh buồn cũng hết khi từ trên cành mận cao xà xuống một con chim Cu Cườm nhỏ. Hình như thấy bóng người ở trong nhà nên nó mon men xà xuống làm quen. Cu Cườm cứ đi tha thẩn trong vườn nhặt nhạnh, rồi nhìn ngó rồi lại tha thẩn chứ không cất tiếng gù như ta nghĩ. My nhận ra con Cu Cườm này có một chân bị tật nên bước đi của nó không đều. Nhưng nó rất cần mẫn đi sục sạo khắp nơi quanh sân, thỉnh thoảng nhìn vào ngôi nhà có bóng người như trông ngóng một điều gì ? My nhìn thấy mà chưa hiểu gì cả ? Bố My cũng thấy liền nói:“Con cu nó muốn con cho thức ăn đấy!” , “Sao bố biết?” , “Ồ đơn giản con chim này người ta thả ở đảo như một dạng nuôi tự nhiên để nó tự nhiên  kiếm ăn. Con không thấy ở gần nhà hàng ăn dưới biển kia đàn chim sẻ cứ loanh quanh kiếm ăn ư ? Con Cu Cườm này nó đang kiếm ăn đấy!” , “Thế cho nó ăn gì?”. Bố đưa nửa ổ bánh mì cho My : “Con vặt ruột ra thành mẩu nhỏ rải ra sân xem sao!”

My đem mẩu bánh mì làm như bố nói, con Cu Cườm sợ bay vụt lên cây. My vào nhà chờ một lúc nó bay xuống và đúng như bố nói nó ăn những mẩu bánh mì ngon lành ! Có vẻ nó đói vì ở đảo với khu du lịch này thời gian qua rất vắng khách, cả dãy nhà vắng hiu không một bước chân người đến.

Đang ăn, chợt con Cu  Cườm bay vụt đi như ai đuổi  làm My thấy băn khoăn vì không hiểu vì sao nó lại bay biến đi  vậy. Nhìn đống bánh mì bị bọn kiến bâu tới cắn xé tơi bời rồi hăm hở khiêng vác đi My thấy lạ, hóa ra nơi này miền núi đồi ở đảo nhiều con vật đều có vẻ đói và buồn.

My cùng bố mẹ đi  dạo chơi ở đảo rồi tiện ăn cơm luôn. Ăn gần xong bố lấy miếng giấy chùi tay trải ra rồi xúc cơm gói lại cẩn thận. My ngạc nhiên hỏi:“Bố xúc cơm làm gì vậy?” Bố cười tủm tỉm không nói gì đưa ít cơm cho My đem ra ngoài thềm cỏ :“Con đem ít cơm cho bọn chim sẻ đi, chúng chưa ăn bữa trưa đâu ! Ở đây chúng chỉ có mỗi nhà hàng này để kiếm thức ăn nên đói lắm!” My đem ít cơm rải trên cỏ, bầy chim sẻ xúm lại ăn rít rít rồi bay qua bay lại cãi nhau đầy vui vẻ. Có vẻ My đã hiểu nắm cơm bố xúc kia để làm gì rồi nên nói với bố: “Bố đem về cho con Cu Cườm phải không ? Sao bố đem nhiều thế có mỗi mình nó mà ăn nhiều vậy, bố đem cho lũ kiến à ?” Bố cười : “Rồi con sẽ biết!”

Về đến nhà nghỉ, bố đưa  nắm cơm cho My. My đem để ra giữa sân cỏ bên nhà rồi vào trong ngóng xem con cu cườm có bay xuống ăn không ? Sân vắng hoe, chỉ có bầy kiến mon men đến còn con Cu Cườm mất dạng. My nói với bố:“Sao con Cu Cườm không tới hay nó chán ăn rồi ?”. Bố cười: “Không đâu, chắc nó vắng có việc chút thôi, thế nào nó cũng quay lại đây!”

My đang đọc sách, chợt từ trên cành cây tiếng vỗ cánh rào rào, con Cu Cườm bay vụt xuống bãi cỏ, nó đi quanh quẩn một lúc rồi từ từ tiến tới nắm cơm. Nó thận trọng mổ hạt cơm, thấy có vẻ ngon nó mổ lia lịa rồi dừng lại. Nó ăn một chút rồi thôi và bay vụt lên ngọn cây, từ trên cây có tiếng “ grù! grù! grù!” một đỗi có tiếng cánh vỗ rào rào, rồi từ trên cành hai cánh chim nhẹ nhàng hạ xuống sân vườn. Đó là hai con chim Cu Cườm trong đó có con chim vừa ăn. My đã hiểu, thì ra từ sáng giờ khi có thức ăn, con Cu Cườm bị què chân đã bay đi tìm bạn để rủ  đến ăn. Giờ có cơm ăn nó bay xuống trước như xem xét rồi mới bay lên gọi bạn xuống ăn. Hai con Cu Cườm hối hả ăn cơm ngon lành, lũ kiến cũng tranh thủ nhặt rồi khiêng những hạt cơm tha về tổ.

Bố xoa đầu My chỉ ra hai con chim:“Con thấy con chim bị què chân hay chưa? Nó có thức ăn đã kêu bạn tới ăn cùng, may mà bố đem nhiều cơm không thì thiếu đấy!”

Gia đình My cũng chia tay nơi nghỉ về nhà, trước khi đi My đem mẩu bánh mì bóp nhỏ để giữa sân cho con chim cu đến ăn. My cứ thương không biết gia đình mình rời xa mà cả khu này không có khách đến ở con Cu Cườm có gì để ăn không ? Hình như xa có tiếng chim gù trầm trầm cùng với tiếng lá reo.

Nha Trang, đầu thu 2022.

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Chú chim cu cườm ở lưng đồi tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Bài Sáng Tác khác

Giấc mơ nhỏ bé

Đã lâu rất lâu rồi, tại một thị trấn nhỏ ẩn mình giữa những ngọn đồi thoai thoải cạnh một khu rừng cổ thụ, có một cô gái nhỏ mộng mơ. Mọi người thường gọi cô là “Khách Vô Danh” và truyền tai nhau rằng cô có thể đi lạc vào cõi mộng của bất kỳ ai và dấn thân vào những cuộc phiêu lưu kỳ ảo mỗi đêm.

Cây phượng vĩ mùa Hè

Mỗi ngày đến trường, một góc sân, một cây phượng vĩ, một gốc bàng già… đều có thể trở thành những người bạn lớn của tuổi thơ chúng mình. Bạn hãy cùng đến với ngôi nhà kể chuyện để chia sẻ một bài viết rất dễ thương của bạn Đỗ Phương Anh đến từ CLB Văn học của trường Tiểu học Quỳnh Mai, Hà Nội nhé!

Chích Bông và ông Mặt Trời

Trời chiều đầu Hạ thật đẹp, ánh nắng chan hòa được ông Mặt Trời rải đều khắp mọi nơi. Năm nào cũng thế, cứ vào mùa này là ông sẽ vén mây để nhìn xuống cánh đồng bao la này được rõ hơn.

Trái táo thần kỳ

Ba ơi, nhất định phải kiên trì, nếu không những gì chúng ta đã làm chẳng phải phí công hay sao?