Chúng tôi “thi gan” với nhau xem ai sẽ là người phải đi nấu cơm. Lúc ấy đã là 12 giờ trưa, ngoài trời nắng chang chang, khuôn mặt mẹ đỏ gắt lên vì thời tiết oi bức.
- Vậy chưa ai nấu cơm sao? - Mẹ không khỏi ngỡ ngàng.
Không khí căng thẳng bao trùm cả căn phòng. Mẹ lặng người đi rồi khóc. Nhìn những giọt nước mắt trên má mẹ, chúng tôi sợ quá. Sợ bị mắng, sợ bị phạt... Mẹ ngồi lặng trong phòng một lúc lâu rồi lặng lẽ đi nấu mì cho cả nhà. Chúng tôi không biết phải làm thế nào, hết đứa này đến đứa kia đổ tội cho nhau. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt buồn rười rượi của mẹ, hai đứa liền im bặt. Tôi hối hận quá! Bố đi làm xa nên mẹ càng thêm vất vả. Vậy mà ngày nào, mẹ cũng cố gắng làm cho xong việc để về nhà ăn cơm với chúng tôi. Nhưng chúng tôi lại không biết thương mẹ… Tôi muốn nói câu gì đó mà cổ họng cứ nghẹn cứng. Mẹ gọi chúng tôi ra nói chuyện:
- Mẹ hi vọng chuyện này sẽ không xảy ra lần nào nữa.
Chúng tôi đồng thanh nói:
- Chúng con xin lỗi mẹ!
Chúng tôi khóc òa lên. Lúc đó, mẹ có đánh, có mắng chúng tôi thì cũng đáng. Thực sự khi ấy, tôi muốn tự phạt mình bằng những hình thức thật nghiêm khắc. Mẹ vất vả sinh ra chúng tôi, nuôi chúng tôi lớn lên, nấu biết bao bữa cơm cho chúng tôi ăn. Thế mà chỉ vì sự ích kỉ, chúng tôi đã làm mẹ buồn. Khi thấy hai anh em tôi khóc, mẹ ôm chúng tôi vào lòng và nói:
- Quan trọng là các con đã nhận ra lỗi và biết sửa lỗi. Làm tốt việc nhỏ thì sau này mới thực hiện được những việc lớn chứ. Thôi, nín đi các con!
Ký ức hôm đó thật sâu sắc, khiến chúng tôi cảm nhận rõ tình yêu bao la của mẹ hơn bao giờ hết. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ thật ngoan để không làm mẹ buồn thêm lần nào nữa.
TRẦN TRÍ DŨNG
(Lớp 5A, TH Thị trấn Phú Minh, Phú Xuyên, Hà Nội)