Khoan... Khoan

Chu Hải
TNTP - Thỉnh thoảng trong các vở cải lương tuồng, chèo có đoạn thế này: Diễn viên chính kêu lên: “Khoan…khoan…” để dừng lại hành động của người khác vào những tình huống khẩn cấp, gay cấn…

Tèo tuy không tham gia đóng phim, kịch… nhưng mà những tình huống kiểu kiểu như thế Tèo “diễn” suốt.

Kiểu như, mẹ gọi Tèo. Tèo “dạ” rất to. Mẹ bảo lại đây giúp mẹ. Tèo lại “dạ” ngay lập tức. Nhưng mà sau đấy, khoảng mười phút trôi qua, mẹ vẫn không thấy con trai đâu. Mẹ mới bực và bảo: “Mang cái dạ lại đây” thì Tèo mới chạy ù đến… Rất, rất nhiều lần như thế rồi. Đợi đến khi Tèo đem “cái dạ” trình diện thì mẹ đã làm xong việc hoặc không còn cần phải nhờ giúp gì nữa!

Cái chuyện này của Tèo khiến mẹ vô cùng ngán ngẩm. Nhưng Tèo thấy… bình thường mà. Có gì phải vội đâu cơ chứ. Phòng bẩn chưa dọn tối nay thì để sáng mai, không nữa thì chiều tối, ngày mai, ngày kia… Ngày rộng tháng dài, đủng đà đủng đỉnh mới có số sung sướng hạnh phúc. Các cụ vẫn hằng khuyên “đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải dây” đó sao! Cho nên không chỉ có dọn phòng Tèo còn trì hoãn tất cả mọi việc như rửa bát này, học bài này thậm chí đến cả… đi vệ sinh này… à quên chỉ riêng việc này với chơi điện tử là Tèo không thể trì hoãn.

Sáng nay Tèo cuống lên tìm cái áo trắng duy nhất của mình. Tìm đi tìm lại Tèo nhớ hình như nó vẫn nằm ở trong giỏ đựng quần áo bẩn hai ngày nay, mùi ẩm, hôi mốc bốc lên làm Tèo suýt sặc. Tèo gào lên: “Mẹ, mẹ lại chưa giặt áo trắng cho con.” Mẹ thờ ơ: “Ờ vài ngày nữa giặt cũng được, có gì mà vội chứ”.

A, thế có nghĩa là vài ngày nữa Tèo vẫn có vinh hạnh được vinh danh tên tuổi trong sổ của Sao đỏ trường vì tội không mặc áo trắng vào các ngày quy định. Trước khi lao ra khỏi nhà Tèo còn nghe tiếng mẹ hỏi Tèo muốn ăn sữa chua hoa quả gì mẹ làm… Lòng Tèo dịu xuống. Sữa chua mẹ làm dẻo, thơm ngát, mát lạnh… Cái trời nóng như này mà ăn thì đã đã là. Đi học về, mồ hôi mướt trán, Tèo sục luôn vào tủ lạnh. Một làn hơi mát tỏa ra. Và chỉ có thế. Mẹ ngồi ở sô - pha, dáng rất nhàn nhã và thảnh thơi:

- Chiều mẹ mới mua sữa để sáng mai làm. Trời chi mà nắng quá, cứ từ từ thong thả thôi ha.

Tèo đóng cửa tủ lạnh, nhìn qua khung cửa sổ, nheo nheo mắt nhìn ánh nắng chói lóa, chợt hiểu ra một chân lý rực rỡ. Ừ ha, Tèo đi dọn phòng ngay đây, nhân tiện tắm cho cún cưng… Xong xuôi sẽ có sữa chua, rồi Tèo cho nó hẳn một cốc đầy. Tèo sẽ không như “cũ” nữa!

ỐC SÊN XIU NHÂN

(25, ngõ 4, Trần Quang Khải, Chi Lăng, TP Lạng Sơn)

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Khoan... Khoan tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Chiếc giày lẻ

Lớp An có một bạn mới chuyển đến. Bạn ấy tên Tùng và nhà nghèo lắm. Hơn thế, Tùng chỉ ...

Dòng sông trong tim tôi

Dòng sông giống như dòng chảy của thời gian. Từ xa xưa, loài người đã có mối liên kết đặc ...

Bài Sáng Tác khác

Vị tướng đan sọt

- Mau tránh đường cho Đức Ông dẫn quân đi qua! Tay Phạm Ngũ Lão vẫn thoăn thoắt đan sọt, đầu nghĩ tới những chiến lược quân sự nên chàng không nghe thấy tiếng thét của quân lính.

Mùi của nắng

Nếu ai đó hỏi bạn: Mùi nắng có mùi gì? Bạn sẽ trả lời thế nào? Thật khó để nói rõ vì đây là một thứ mơ hồ không thể nói cho rõ. Mùi của nắng.

Tình yêu của bà

Mai được sinh ra ở đất nước xa xôi Hàn Quốc, 6 tháng tuổi về Việt Nam và từ đó dần lớn lên trong tình yêu của “người mẹ” mang tên BÀ NGOẠI.