Kỷ niệm đáng nhớ

Nhi Đồng
Tuổi học trò, ai cũng có biết bao kỷ niệm... Dù vui, buồn hay để lại sự tiếc nuối, ân hận thì kỷ niệm ấy cũng mang đến những bài học quý cho chúng em. Đã mấy năm rồi, em vẫn nhớ như in kỷ niệm đáng nhớ với cô Thanh Thủy - cô giáo chủ nhiệm của em hồi lớp Một ở trường Tiểu học Thị trấn Gôi.

Đó là một buổi sáng mùa Thu mát mẻ, hoa cúc nở vàng tươi trong vườn, em hào hứng đến trường cùng mẹ. Tiếng trống vừa vang lên, cô Thủy bước vào lớp với nụ cười rạng rỡ. Tà áo dài màu xanh của cô như thu cả bầu trời vào mắt em. Cô giảng bài thật hay. Chúng em say sưa lắng nghe như nuốt lấy từng lời cô nói. Cuối giờ, cô nhắc chúng em làm nốt một bài Toán và hai bài Tiếng Việt.

Về nhà, em thích môn Tiếng Việt hơn nên lấy ra làm trước. Làm xong, em mỏi tay nên xin mẹ cho xem ti-vi một lát. Chà! Em nhớ rõ hôm đó em xem một tập phim hoạt hình “Tom and Jerry”. Tập phim hài hước quá khiến em cười lăn lộn, em mở thêm một tập nữa, rồi một tập nữa, cho đến khi buồn ngủ mới thôi, quên cả học Toán.

Sáng hôm sau, như thường lệ, mẹ gọi mãi em mới chịu thức giấc (chả là em vốn út ít, nên biết chắc mẹ sẽ chiều chuộng và tha thứ nên hay làm nũng). Ăn cơm, thay quần áo xong, em leo lên chiếc xe quen thuộc để mẹ chở đi học. Đến trường, em chào mẹ rồi chạy ù vào lớp. Kìa, bác bàng già sừng sững giữa sân trường từ lúc nào vẫy tay chào. Cánh cửa lớp màu nâu cũng đã mở sẵn đón học trò.

Tiết học đầu tiên là của cô Thủy. Cô bảo cả lớp lấy vở ra cô chữa bài Toán hôm qua. Lúc này em mới giật nảy mình bởi tối qua, em mải xem phim nên đã làm xong bài đâu. Các bạn đều hăm hở lấy vở ra. Em cứ loay hoay mãi, mặt đỏ bừng. Cô Thủy nhẹ nhàng đến bên, trìu mến nhìn em và hỏi: “Vượng ơi, bài Toán của con đâu?”.

Em lúng túng, sợ hãi, sau rồi em nảy ra một ý và nói: “Thưa cô, em quên không mang đi ạ!”. Cô vốn tin tưởng em nên an ủi: “Hôm nay con trót quên thì thôi, lần sau nhớ đi học phải mang đủ sách vở nhé!”.

Thật lạ, lẽ ra lúc này, em phải thấy may mắn, nhẹ nhõm, nhưng chẳng hiểu sao em lại ân hận và buồn bã. Cả buổi hôm ấy, em không nghe được lời nào cô giảng, trong đầu chỉ vang mãi lời nói dối của mình...

Cuối buổi học, em lê bước ra cổng trường, nhìn thấy mẹ đang giơ tay vẫy, em òa khóc nức nở. Mẹ hỏi: “Con làm sao thế, con ốm à?”. Em lắc đầu và nghẹn ngào kể lại câu chuyện. Mẹ vỗ về em và rủ em cùng đến xin lỗi cô. Em chầm chậm bước theo mẹ đến chỗ nhà xe. Cô Thủy đang dắt xe ra. Thấy hai mẹ con, cô xoa đầu em và bảo: “Con trai sao lại khóc nhè thế này? Bạn nào trêu con à?”.

Em nói đứt quãng sau màn nước mắt chứa chan: “Thưa cô... thưa cô... hôm nay em chưa làm bài..., em đã nói dối là để quên ở nhà ạ”. Thế mà cô không mắng, chỉ mỉm cười, nói thật ân cần: “Không sao, không sao con nhé! Lần sau con nhớ học và làm bài đầy đủ là được. Cô tha thứ cho con. Không được khóc nữa kẻo cô và mẹ buồn. Con là chàng trai mạnh mẽ cơ mà!”. Nghe cô nói, em chợt thấy vui hẳn lên, nước mắt như cơn mưa bóng mây nhanh chóng tan biến. Em lí nhí cảm ơn cô và lên xe về cùng mẹ.

Từ hôm ấy, em tự nhủ phải học tập chăm chỉ hơn để khỏi phụ lòng tin của cô và mẹ. Cuối năm, em đạt danh hiệu Học sinh Xuất sắc. Trong mắt mọi người, em lúc nào cũng là một lớp trưởng gương mẫu, nhưng em biết rằng có lúc em còn mải chơi hơn học. Thành tích em đạt được là nhờ một phần không nhỏ công lao dạy dỗ và sự động viên, khích lệ của cô.

Kỷ niệm này luôn in đậm trong tim, nhắc nhở em phải cố gắng học hành và phải sống trung thực, không được nói dối.

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Kỷ niệm đáng nhớ tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Bọ Rùa đi chợ Tết

Ngôi nhà của gia đình Bọ Rùa là một giàn khổ qua ở giữa khu vườn nhỏ. Mùa Xuân đến, muôn ...

Tình bạn lấp lánh

Trong cuộc sống, ai mà chẳng có những kỷ niệm đáng nhớ ở tuổi học trò, và tôi cũng vậy.

Bài Sáng Tác khác

Bí mật trong khu rừng mùa đông

Trong khu rừng lớn, mùa đông lạnh giá đã đến. Tuyết phủ trắng xóa khắp nơi, bao trùm các lối mòn, những gốc cây cổ thụ và các ngọn đồi. Bé Sóc Nâu, một chú sóc nhỏ nhưng thông minh và có tính hiếu kỳ, sống cùng gia đình trong tổ ấm áp ở thân cây lớn nhất của khu rừng.

Đôi chân của bạn

- Ngồi một mình trong lớp chán lắm. Để tớ cõng cậu ra ngoài sân trường cho vui nhé!

Những bé miu dễ thương

Một buổi sáng mùa đông lành lạnh. Cô bé Ngọc Châu tung tăng nhảy chân sáo đến trường, hai bím tóc cứ thế lắc lư theo từng nhịp chân nhỏ. Bỗng đâu đó từ bụi cây ven đường phát ra những tiếng kêu: “Meo... meo... meo”.

Danh tướng vĩ đại thời Lý

Danh tướng Lý Thường Kiệt là một trong 14 vị anh hùng dân tộc tiêu biểu trong lịch sử Việt Nam. Vậy ông là ai và ông đã có đóng góp to lớn gì cho đất nước? Chúng mình cùng tìm hiểu nhé!

Thương cánh chim trời

- Bay đi kiếm ăn nghe con. Cẩn thận đừng để bị thương nữa. Ông Huy thủ thỉ dặn dò con cò đang ôm trên tay như thể đang trò chuyện với đứa cháu nhỏ. Sau một thời gian được ông Huy chăm sóc, vết thương của con cò đã lành lặn và hôm nay ông thả nó về trời.

Sinh nhật đặc biệt của Cốm

Ngày sinh nhật đến rồi, Cốm ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài bầu trời thăm thẳm. Trong lòng cô bé miên man một nỗi buồn. Bố mẹ đi làm xa, để cô bé ở nhà với bà ngoại.