Hồi nhỏ, tôi quấn mẹ lắm. Mỗi lần đi đâu chơi xa, cứ đến chiều tối là tôi lại khóc đòi về. "Mà con bé mới gớm ghê làm sao chứ, miệng nó khóc, chân nó chạy ra cổng, không thể nào ngăn nó được" - bố tôi hay kể lại và bật cười trước cô con gái cứng đầu từ bé. Còn tôi, đỏ bừng cả mặt song vẫn cự nự: "Con đòi về nhà thì có gì là sai đâu ạ?".
Với đứa trẻ như tôi, nhà là mẹ và mẹ cũng là nhà. Nơi ấy, ở góc tủ quần áo có những bộ áo len, áo nỉ mùa đông thơm mùi băng phiến; chỗ góc tủ chè có em búp bê tóc vàng mắt xanh như trong một giấc mơ ngọt ngào...Tôi như có thể nhắm mắt, chạm tay vào từng góc tối và lấy ra những vật dụng thân thương - những thứ đồ được mẹ mang về, giữ gìn và trao lại cho tôi trong sự hân hoan khó tả. Những ngày mẹ đi vắng, tôi hít hà từng đồ vật và nghĩ rằng mẹ dường như vẫn hiện diện trong nhà với mùi mồ hôi nồng nồng vai áo, mùi của thịt rang cháy cạnh còn ám trên những ngón tay. Ngỡ như mẹ đang chơi trò trốn tìm với tôi và chỉ cần tôi xao nhãng một chút thôi, mẹ sẽ hiện ra, "ú òa" một cái để rồi sau đó tôi sẽ cười nắc nẻ, rúc đầu vào lòng mẹ.
Có một lần, sau khi tôi đến chơi nhà một người bạn trong lớp, mẹ đã hỏi tôi có muốn một ngôi nhà khác giống như nhà của bạn ấy hay không? Một ngôi nhà với vườn cây trái rộng lớn bao quanh, nước chảy róc rách ven những lối đi trải sỏi trong vườn. Trong khuôn viên ngôi nhà, còn có bể bơi, có hàng hàng lớp lớp những tán cây xanh mướt. Tôi dụi đầu vào lồng ngực mẹ, trả lời: "Con chỉ thích ngôi nhà của chúng ta thôi!".
Đó không phải là một lời nói dối. Tôi thương yêu thật lòng không gian mà chúng tôi cùng chia sẻ. Nơi ấy, tôi phải mè nheo với anh hai để có chỗ ngủ rộng rãi hơn. Nơi ấy, bố mẹ nhường cho chúng tôi miếng thịt rim béo ngậy trong những ngày còn cơ cực, khó khăn. Nhưng cũng là nơi mẹ ủ tôi vào giấc ngủ bằng những lời ru khe khẽ, là nơi ánh trăng chảy tràn qua khung cửa sổ và mẹ thì thào: "Hôm nay là đêm Rằm đó con!".
Càng lớn lên, tôi càng quý trọng hơn những phút giây được ở bên mẹ, được sống trong ngôi nhà thân yêu của mình. Tôi nhớ mãi câu nói: “Có một nơi để về, đó là nhà. Có những người để yêu thương, đó là gia đình. Có được cả hai, đó là hạnh phúc!”.
UYÊN UYÊN
(Hà Nam)