Món quà bất ngờ
Nhà tớ không theo đạo Thiên chúa, nhưng khi tớ còn nhỏ, Giáng sinh nào bố mẹ cũng tặng tớ một món quà xinh xắn gói trong chiếc hộp đỏ. Có thể là hũ kẹo, cuốn truyện hay tấm áo mới điệu đà.
Thế nhưng cái đêm Giáng sinh cách đây 6 năm, bố mẹ đã không tặng tớ bất kỳ hộp quà nào. Bố mẹ đặt vào tay tớ một cái chăn đỏ in hình bông hoa hồng. Bên trong cái chăn xinh xắn ấy là một một em bé vừa được mang theo bố mẹ từ bệnh xá về. Mặt em bé không hồng hào và má cũng chẳng căng như trái cà chua chín hồng giống các bài văn hay mà tớ vẫn được đọc. Mắt em nhắm nghiền, da còn hơi nhăn và khi vừa đặt trong vòng tay lóng ngóng của tớ, cái miệng em ngoác lên khóc như thể tớ là đứa gây ra lỗi gì nghiêm trọng khiến em chẳng hài lòng.
Vừa bất ngờ vì không được tặng quà lại gặp phiền phức ngay từ giây phút đầu tiên “làm quen”, tớ lập tức cảm thấy chẳng có chút thích thú gì với em bé mà bố mẹ gọi là “quà Giáng sinh đặc biệt” dành cho mình. Thậm chí tớ còn có chút rầu rĩ, thất vọng khi ngầm so sánh, món quà này chẳng phải là thứ ăn được hay một thứ khiến tớ hãnh diện khi mặc vào người. Em bé đã chiếm chỗ của mình lại còn chẳng biết gì ngoài việc ăn, ngủ với khóc thì có gì vui gì chứ!
Rồi năm tháng qua đi…
Từ khi có món quà em bé, tớ chính thức làm chị! Tớ phải bế em, giặt tã, thay bỉm, dỗ dành em giúp mẹ sau giờ học ở trường. Nhiều lúc thấy lũ bạn ngoài ngõ chơi nhảy dây, trốn tìm tớ thèm đến mức cứ ngẩn ngơ đứng nhìn. Tớ ước sao em bé nhà mình mau lớn để sẽ dắt em nhập hội với các bạn đang xôn xao chạy nhảy ngoài kia.
Thế nhưng dần dần, tớ cũng hãnh diện nhiều hơn với lũ bạn cùng lớp. Mấy đứa bạn thân đến nhà chơi cứ trầm trồ khen em bé xinh xắn, khen tớ đảm đang tháo vát. Tớ nở mày nở mặt ra trò.
Ngày qua ngày, em bé lớn nhanh không khóc nhè nữa. Em giúp tớ quét nhà, dọn bát. Hai chị em dẫn nhau đi đuổi cào cào, chăn trâu bờ đê rồi mải mê làm diều giấy. Tớ cắt dán diều, em thì tô vẽ màu cho sặc sỡ. Hai chị em vắt vẻo lưng trâu giật dây diều no gió.
Có đêm tớ ôn thi, chẳng cần mẹ nhắc, em mang hộp sữa Kun Kun em vẫn thích dúi vào tay tớ. Lúc tớ sắp đồ đi trọ học, em còn bê cái diều giấy em tự cắt dán, tô màu lẳng lặng đặt cạnh ba lô của tớ rồi xấu hổ chạy phăng đi. Đó là chiếc diều em vẽ hai chị em và con trâu. Tớ đưa diều lên tai, nghe được cả tiếng gió vi vu, tiếng em cười khúc khích.
Và tớ đã nhận ra…
Bầu trời không sáng khi chỉ có một vì sao. Cây cũng không thể rực rỡ khi chỉ có một nhành hoa.
Từ khi có món quà em bé tớ mới được trở thành người chị cả quan trọng trong nhà.
Khi dắt em qua chiếc cầu nhỏ vắt ngang con suối để sang thăm ông bà nội mỗi ngày là tớ hiểu mình đã vững vàng khi biết yêu thương em.
Tớ yêu những kỷ niệm ngày tớ mua cho em giấy vẽ, bút chì, màu sáp và cục tẩy. Những nét chì của em nguệch ngoạc và dễ thương làm sao! Em vẽ cái nhà như cái hộp, cây dừa giống que tăm. Và vẽ bậc tam cấp lên thềm nhà ông nội như cái cầu thang dài ngoằng…
Tớ thích nghe tiếng em bi bô khoe bữa nay ăn thêm một bát cơm và vẽ được mấy bức tranh…
Cảm ơn bố mẹ đã tặng tớ món quà vô giá là cậu em trai. Món quà mà giờ đây, có đổi cho tớ bao nhiêu kẹo, truyện hay áo váy, tớ cũng khước từ thẳng thắn.
Em bé ấy đang ngày một lớn cao thêm nhưng với tớ, em mãi vẫn là “Món quà mang tên em bé!”.
Xuân Chinh
(Học viện Báo chí và Tuyên truyền)