Người mẹ hiền thứ hai

MK
Mình là Nguyên Khôi, năm nay mình 7 tuổi – là một cậu bé mà có lẽ khi tiếp xúc ban đầu, mọi người sẽ cảm thấy mình khá lạnh lùng, xa cách. Từ nhỏ, mình đã ít nói. Lớn dần lên, mình cũng không muốn trò chuyện với ai, thậm chí, ngày càng trở nên lầm lì.

Nhưng đằng sau sự im lặng đó là một thế giới nhỏ bé của mình, nơi mà mình luôn mong muốn có ai đó hiểu và lắng nghe. Và người mở cánh cửa thế giới nhỏ bé đơn độc ấy là cô Phương Anh – cô giáo chủ nhiệm lớp 2A2.

Thế giới của mình ban đầu nhỏ bé lắm, tất cả chỉ gói gọn trong gia đình ba thành viên. Bố mẹ luôn yêu thương mình theo cách của bố mẹ: Dành tất cả mọi thứ vật chất tốt nhất, xịn nhất cho mình. Đồ chơi đắt đỏ hay điện thoại, mình đều có cả. Nhưng cái mình thiếu là sự quan tâm. Bố mẹ luôn bận rộn cả ngày, sáng sớm đi làm, tối muộn mới về nhà. Mỗi lần về nhà, bố mẹ đều mệt mỏi và đi nằm luôn. Vậy là ngày qua ngày, sự im lặng trở thành thói quen của mình. Mình đã học cách sống trong sự cô đơn ấy và nghĩ rằng đó là điều bình thường.

Nhưng từ khi đi học, mình đã gặp một người đặc biệt – cô Phương Anh – người đã thắp sáng và mở ra một thế giới tươi vui hơn cho mình. Cô rất quan tâm đến học sinh, không chỉ dạy dỗ chúng mình trong việc học tập mà cô còn chú ý đến từng cảm xúc, từng cử chỉ nhỏ của bọn mình. Mình nhớ có lần, cô đã ngồi xuống bên cạnh mình và nhẹ nhàng hỏi: “Nguyên Khôi, hôm nay con có chuyện gì kể cô nghe nào?”. Câu nói ấy thật đơn giản, nhưng làm trái tim mình ấm áp.

Cô Phương Anh không vội vàng ép mình phải nói nhiều hơn hay tham gia các hoạt động với các bạn ngay lập tức. Thay vào đó, cô từ từ giúp mình mở lòng. Cô thường dành thời gian nói chuyện với mình, dù chỉ là những câu hỏi đơn giản như: “Hôm nay con học bài này có hiểu không?” hay “Con có muốn chơi với các bạn không?”. Mỗi lần như vậy, cô đều kiên nhẫn lắng nghe, dù mình chỉ trả lời bằng những câu thầm thì hoặc đôi khi chỉ gật hay lắc đầu.

Ở lớp, nhờ cô mà các bạn cũng bắt đầu thân thiện với mình hơn. Nhớ lại một lần trong giờ ra chơi, mình còn ngại ngùng ngồi một góc ghế đá, thì bạn An Nhiên đã chạy tới kéo mình vào chơi trò bịt mắt bắt dê chung với các bạn. Cảm giác lần đầu tiên được hòa mình vào trò chơi thật sự rất tuyệt vời. Dần dần, mình không còn sợ hãi việc nói chuyện hay chơi đùa với các bạn nữa.

Giờ đây, lớp 2A2 như gia đình thứ hai của mình. Mỗi ngày đến lớp, mình đều cảm thấy rất vui, không còn cảm giác cô đơn như trước kia. Mình đã có những người bạn thân thiết và một người mẹ, người thầy mà mình luôn kính trọng, yêu mến.

Nhưng rồi một ngày, bố mẹ mình thông báo rằng gia đình sẽ chuyển nhà do yêu cầu công việc của bố mẹ và điều này đồng nghĩa với việc mình sẽ phải chuyển trường để theo bố mẹ. Khi nghe tin đó, mình cảm thấy tim mình như thắt lại. Mình không muốn rời xa cô giáo của mình, không muốn rời xa các bạn trong lớp 2A2, không muốn rời xa ngôi trường Tiểu học Hoàng Mai đã mang lại cho mình niềm hạnh phúc. Mình đã đắn đo, suy nghĩ rất nhiều và quyết định tâm sự chuyện này với cô Phương Anh. Nghe mình tâm sự, cô động viên mình hãy mạnh mẽ nói lên mong muốn với bố mẹ.

Hôm đó là lần đầu tiên mình dũng cảm nói lên tiếng lòng và xin bố mẹ cho mình học tiếp ở mái trường Tiểu học Hoàng Mai. Mình đã nói với bố mẹ rằng: Nhờ cô Phương Anh và các bạn, con đã thay đổi, không còn là cậu bé lầm lì và cô đơn như trước. Con yêu trường, yêu lớp và không muốn rời xa nơi này. Sau khi lắng nghe mình tâm sự và lời khuyên từ cô Phương Anh, bố mẹ đã suy nghĩ rất nhiều. Bố mẹ nhận thấy sự thay đổi tích cực đó. Cuối cùng, bố mẹ đã quyết định không chuyển nhà nữa. Bố mẹ còn nói rằng, từ giờ, bố mẹ sẽ dành nhiều thời gian, sẽ lắng nghe, đồng hành cùng mình trong những chặng đường tới.

Giờ đây, mình may mắn vẫn được học tập dưới mái trường Tiểu học Hoàng Mai thân yêu, mình thấy yêu cô giáo, yêu bố mẹ, yêu bạn bè hơn bao giờ hết. Mình sẽ cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng bố mẹ và cô giáo.

TRẦN LƯU NGUYÊN KHÔI

(Lớp 2A2, trường Tiểu học Hoàng Mai, quận Hoàng Mai, Hà Nội)

Bài viết được đăng tải trên ấn phẩm Nhi Đồng. Còn nhiều bài viết hay, hấp dẫn, các câu chuyện thú vị đang chờ đón bạn khám phá tại ấn phẩm Nhi Đồng. Nếu bạn quan tâm, có thể mua báo và đọc trực tuyến tại cửa hàng trực tuyến của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhé!

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Người mẹ hiền thứ hai tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Tết có pháo hoa

Năm nay Bốn được đi thành phố đón Tết cùng với mẹ nên nó háo hức lắm, đếm ngược mãi ...

Vị Tết

Bạn đã bao giờ đặt câu hỏi Tết là gì và Tết có hương vị như thế nào chưa nhỉ? Hãy ...

Bí mật của màu tím

Bạn mến thân ơi, chúng mình cùng đến với một truyện ngắn thật dễ thương của cây bút Đinh ...

Bài Sáng Tác khác

Mùa xuân trên bản Vua Bà

Thời gian thấm thoát kể từ buổi tôi đến bản Vua Bà đã đầy năm. Tôi đã thấy mùa hè trong rừng với mùi mật vả dại thơm ngào ngạt trong thứ ánh nắng ríu rít nhảy nhót từng giọt qua cái sàng xanh vĩ đại của các tán cây đầy gió lay động.

Vẽ áo cho cún và miu

Tết về đến ngõ rồi. Sương muối vẫn vỗ tay trên mái nhà. Mía lặng lẽ ngọt đậm hơn mà không ai biết. Bản Hoa dù vẫn chìm trong sương giá nhưng nếu ai tinh mắt sẽ thấy, lấp ló trong bẹ cây già nua, trong vỏ cây cũ kĩ đã có những mầm non mập mạp nhu nhú hé mắt nhìn Mặt trời.

Những ngày giáp Tết

Ai đã từng được ngồi bên nồi bánh chưng ngày Tết và háo hức đợi giây phút vớt từng chiếc bánh trong hơi khói bốc lên nghi ngút sẽ cảm nhận “hương vị Tết” ấm áp đến chừng nào.

Bọ Rùa đi chợ Tết

Ngôi nhà của gia đình Bọ Rùa là một giàn khổ qua ở giữa khu vườn nhỏ. Mùa Xuân đến, muôn loài như bừng tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài.