Khẽ khàng, Châu lại gần, ngó đôi mắt tò mò tìm kiếm. Woa! Gì thế này? Một chú mèo tam thể lông thật mượt, bé xíu nằm gọn trong chiếc hộp các-tông, hai chân đang cào cào chiếc hộp như cố muốn thoát.
Ngọc Châu rất yêu mèo. Cô bé tuổi Mèo và tinh nghịch hệt như một chú miu vậy. Ngay từ khi mới lọt lòng, mọi người đã gọi Châu bằng cái biệt danh thật dễ thương: “Miu Miu”. Châu bế bé mèo ra khỏi chiếc hộp, cưng nựng như thể cô em gái nhỏ của mình. Nhưng trong đầu Châu đang nghĩ ngợi lắm. Có nên mang bé mèo đến lớp không? Hay là đưa em mèo về nhà rồi mới đến trường? Nhìn đồng hồ chỉ còn 15 phút nữa là vào học, Miu Miu chị quyết định bế “Miu Miu em” cùng đến trường...
- Châu ơi! Bé mèo ở đâu xinh quá vậy?
- Châu ơi! Cho mình bế em mèo chút được không?
Một ngày đầu tuần thật may mắn! - Châu nhủ thầm. Trong lòng cô bé dâng lên một niềm vui khó tả. Từ giờ, Châu sẽ có thêm một người bạn mới đáng yêu và thật có duyên với nhau…
Đã một tháng kể từ ngày Miu Miu em về ở với Miu Miu chị. Miu em hay ốm, lại chẳng thiết ăn uống gì. Miu chị buồn lắm, đi học xong là chạy thẳng về nhà chăm sóc Miu em. Có đôi khi Miu em mặt buồn thiu, như là đang nhớ một điều gì đó. Tuy là hai thế giới và Châu không hiểu được những tiếng kêu “meo meo” kia, nhưng trong sâu thẳm của một cô bé tâm hồn nhạy cảm, Châu tin rằng loài vật cũng có cảm xúc của chúng, chỉ là ta không hiểu được mà thôi.
Lại một sáng lạnh, những cơn gió thổi xào xạc làm rớt chiếc lá bàng ngả đỏ bay về phía cuối phố. Hôm nay là Chủ nhật, Châu bế Miu em ra chơi công viên gần nhà. Cô bé muốn biết Miu sẽ phản ứng ra sao với nơi mà cách đó không lâu Miu bị bỏ lại. Chiếc hộp các - tông cũ, bụi cây rậm rạp trong công viên, không khí trong lành. Tất cả đã được Châu chuẩn bị kỹ càng - dành cho Miu. Châu chẳng hiểu tại sao mình chăm sóc em Miu chu đáo như vậy mà em vẫn buồn? Phải chăng Miu nhớ về người chủ cũ đã để em trong chiếc hộp và bỏ lại nơi công viên?
- Miu ơi, đừng chạy nữa! - Châu như hụt hơi khi đuổi theo Miu em. Bé mèo chạy như thể cái đích đến là nơi nó mong muốn trở lại. Rồi Miu em dừng lại...
Cái ghế đá nhỏ, nơi một cô bé buồn thiu đang nhìn về đâu đó - là Bảo Ngọc. Đã hơn một tháng kể từ ngày Bông xù bị lạc, hằng ngày cô bé vẫn ngồi đây, vẫn lăng xăng chạy khắp công viên để tìm Bông và rồi khi đã thấm mệt, Bảo Ngọc lại ngồi ở chiếc ghế đá này, giống như trước kia vẫn bế Bông xù ngắm những đứa trẻ khác vô tư hồn nhiên đá cầu mà mặt cười rạng rỡ.
Bảo Ngọc cảm thấy có gì đó buồn buồn nơi bàn chân. Cô bé nhìn xuống và không thể tin được vào mắt mình! Bông xù đang nũng nịu dụi đầu vào chân Ngọc. Những cảm xúc vỡ òa, Bảo Ngọc ôm lấy Bông xù, ôm thật chặt khiến bé mèo... không chịu nổi bật kêu “meo meo”.
Ngọc khóc, những giọt nước mắt chảy thật mau trong niềm vui tột cùng vì tìm thấy người bạn bé nhỏ. Hơn một tháng kể từ khi Bông xù bị lạc mất, Ngọc đã khóc thật nhiều vì cho rằng tất cả mọi thứ thật bất công với mình. Nhưng hôm nay, cô bé khóc trong niềm hạnh phúc khi niềm vui đã trở lại.
***
Ngọc Châu sau một thoáng ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì, mới khẽ khàng hỏi Ngọc:
- Bạn là chủ cũ của Miu Miu à?
- Ừm… Thế bạn là ai? - Bảo Ngọc hỏi.
- Cách đây hơn một tháng, tớ thấy có ai đó bỏ Miu Miu vào chiếc hộp vứt ngoài công viên nên đưa về nhà nuôi.
-...
Hóa ra buổi sáng lạnh hôm đó, Ngọc đưa Bông xù đi dạo nhưng em mải chơi chạy đến bụi cây, nhảy vào chiếc hộp ai đó bỏ đi rồi hì hụi mãi không ra được. Đúng lúc cô bé Ngọc Châu đi qua và nghĩ rằng có người vứt bỏ em mèo.
- Trả lại Miu Miu cho bạn đấy! - Châu cười buồn và quay lưng bước đi… Em Miu đã về với những gì thân thuộc, sẽ lại vui và được chăm sóc thật tốt bởi cô bạn kia. Châu nhủ thầm mình sẽ mua một em mèo mới, cũng đặt tên là Miu Miu.
Này, bạn gì ơi? - Tiếng Ngọc gọi giật lại - Đợi mình đã!
- Gì cơ? - Châu quay lại, ánh mắt khó hiểu.
- Cảm ơn bạn vì đã chăm sóc Bông xù trong thời gian qua và đã trả lại em cho mình. Mình muốn bạn cùng mình chăm sóc Bông xù được không?
- Ngọc rụt rè.
- Thật không? - Châu không giấu nổi vẻ vui sướng.
- Thật! Mình là Ngọc, còn bạn là...?
- Tớ là Ngọc Châu. Tớ thích mèo vì tớ tuổi Mèo.
- Ơ, tớ cũng tuổi Mèo này, trùng hợp ghê nha! Mùa đông sắp qua và mùa xuân lại gần kề. Tuổi 12 của cô bé Ngọc rụt rè có lẽ là một dấu ấn. Dấu ấn tuyệt vời khi Ngọc nhận ra có thật nhiều điều thật giản dị mà cũng thật hạnh phúc. Là khi nụ cười nở trên môi. Là khi ta đón nhận một tình bạn… từ một sự thất lạc, từ một nỗi buồn.
Hai cô bé tuổi Mèo cười thật tươi trong công viên. Chẳng biết Ngọc và Châu có cãi nhau về cái tên của em mèo không nhỉ? Gọi là Bông xù hay là Miu Miu?
NGUYỄN QUỲNH CHI
(100A/47A, Lê Lai, quận Ngô Quyền, TP. Hải Phòng)
Bài viết được đăng tải trên ấn phẩm TNTP Thứ Tư. Còn nhiều bài viết hay, hấp dẫn, các câu chuyện thú vị đang chờ đón bạn khám phá tại ấn phẩm TNTP Thứ Tư. Nếu bạn quan tâm, có thể mua báo và đọc trực tuyến tại cửa hàng trực tuyến của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhé! |