Chiếc xe mơ ước
Tôi hào hứng nghĩ đến những chuyến chở vải lên phố huyện của ba. Vậy là từ nay, ba tôi sẽ luôn về sớm, con đường lên phố cũng sẽ bớt vất vả hơn.
Tôi vẫn nhớ như in cảnh ba tôi dắt chiếc xe đạp cũ kỹ đã sờn màu trên con đường đầy bùn đất vào ngày mưa tầm tã, cố đưa những tấm vải được che chắn cẩn thận lên chợ. Ngày qua ngày, chiếc xe đạp dần xước xát, rỉ sét. Cho tới một hôm, nó khựng lại gục ngã trên con đường gồ ghề… Chiếc xe đạp đó hiện đang nằm yên lặng ở góc sân sau bao tháng ngày gồng mình tận tâm phục vụ. Kể từ đây, những hôm ba cong lưng đạp xe lên phố với bọc vải nham nhở lỗ hổng sẽ biến mất. Hay buổi ba về muộn với tấm lưng ướt đẫm sẽ khép lại. Ba tôi sẽ về thật sớm với chúng tôi, sẽ quây quần bên nhau quanh bếp lửa của mẹ.
Những chuyến xe chở đầy hy vọng
Từ ngày có chiếc xe máy mới, thi thoảng tôi được đi lên phố với ba, được tận hưởng niềm vui ngồi trên chiếc xe máy. Ba chở tôi, con đường nhẹ nhàng vẽ ra trong tâm trí tôi một khung cảnh thiên nhiên thơ mộng trên những cánh đồng lúa xanh rờn chúng tôi băng qua. Ba kể về từng phiên chợ náo nhiệt, những dòng sông thanh bình dọc theo ven đường, cả những ngọn đồi xanh xanh với từng bông hoa dại trôi theo gió nhẹ. Những cảnh vật chung quanh sao đẹp lạ thường trong lời ba nói. Cả ánh nắng chiếu liêu xiêu xuống mặt đất cũng dịu mát như có làn gió trên đồi cỏ trong câu chuyện ba kể vừa thoảng qua. Một cảm giác lâng lâng khó tả…
Đối mặt…
Bỗng một hôm, khi ba đang chở tôi lên phố bán vải, chiếc xe dần chậm lại, động cơ phát ra những tiếng “rè, rè” khô khốc rồi khựng hẳn. Tôi hoang mang xuống xe. Ba nheo mắt, ngắm nghía một hồi rồi nhẹ nhàng bảo: “Con ơi, xe hỏng rồi, ta đành dắt bộ lên huyện vậy con ạ!” Tôi phụng phịu, vùng vằng. Quãng đường lên phố trong mắt tôi bây giờ là một con đường nắng như đổ lửa. Bàn chân tôi mới đi một lúc mà bỏng rát.
Ba như hiểu nỗi sợ hãi của tôi, liền nhấc tôi đặt trên yên xe. Ba oằn mình dắt chiếc xe máy, lưng áo đẫm mồ hôi. Tôi ngồi sau xe nghe ba kể chuyện, những câu chuyện giản dị thường ngày. Tôi nhìn ba, ba quay lại cười với tôi, mặc cho mồ hôi đang chảy vào đôi mắt ba cay xè. Nụ cười đó ẩn chứa nỗi buồn phảng phất. Tôi ngập ngừng xin ba xuống xe, để được đi cùng ba đoạn đường chang chang nắng ấy.
Và trưởng thành
Gia đình tôi dần làm ăn khấm khá. Chẳng bao lâu sau, ba tôi đã tậu thêm một chiếc xe máy mới. Chiếc xe cũ lại được nghỉ ngơi ở góc sân. Nhưng câu chuyện về những chiếc xe ấy và tấm lưng nhuốm mồ hôi của ba ngày nào đã dạy tôi biết cứng cỏi vươn lên dù con đường ta sẽ vượt qua không chỉ có trời xanh với cánh đồng thơm mùi hoa cỏ. Trong tim tôi mãi nhớ những chuyến xe nhọc nhằn của ba đã chở theo bao ước mơ tôi những ngày thơ ấu…
Phan Khánh Linh
(Lớp 5A, trường Tiểu học Đoàn Thị Điểm, Hà Nội)