Khi mùa hạ đã vắt mình sang nửa bên kia của bầu trời, khi cái nắng bắt đầu thấy chát chúa, chói chang, cũng là lúc những bông sen hồng bắt đầu bung nở, khoe sắc.
Từ các đầm lầy ao chuôm tù đọng thinh lặng giữa mùa hè, giữa hư không bỗng vọt lên những búp sen tím hồng thanh khiết giữa mênh mông xanh ngăn ngắt của lá sen. Những bông sen như những cô gái đẹp, vươn mình thoát khỏi chốn nhớp nhơ, lớp đất sâu và lớp bùn dơ bẩn, đón lấy những tia nắng vàng rực rỡ và không khí trong lành mát ngọt của đất trời, kiêu hãnh dâng cho đời cái đẹp thanh tao.
Sắc hoa sen là sắc hồng kiêu sa hay sắc trắng tinh khôi như tuyết trắng. Hương hoa sen là hương thơm dịu nhẹ nhưng đằm thắm nông nàn- một mùi hương thanh bạch, tinh khiết, cao sang! Mùa hè này, khắp từ Bắc chí Nam trên đất nước ta, đi đến miền nào, ở đâu ta cũng gặp những ao chuôm, hồ đầm, sông rạch với những đóa sen trắng, sen hồng làm say đắm lòng người. Nhưng đối với tôi, sen Hà Nội vẫn mang nét đẹp riêng khó cưỡng và rất đặc trưng. Có lẽ bởi sự đối lập càng khiến cái đẹp trở nên xuất chúng. Giữa cái nắng chói chang, sớm tinh mơ những chiếc xe đạp chở đầy hoa sen của người bán hàng rong trên phố như nét chấm phá tự nhiên làm đẹp thêm cho bức tranh thành phố thời hiện đại.
Sau đôi thúng thủng thẳng trên vai, sau chiếc xe đạp cà tàng, vành nón lá và bộ quần áo nhuộm màu lam lũ, những bông hoa sen vẫn lấp ló, nổi bật và thu hút những ánh nhìn. Đường phố cũng như dịu dàng hơn, lãng mạn hơn trong nắng hè gay gắt. Sen ở đầm đẹp, sen trên phố theo chân các cô, các bà bán hàng cũng không kém phần kiêu sa. Hà Nội biết bao nhiêu mùa hoa, mỗi mùa mỗi vẻ, mỗi sắc mỗi hương và trong lăng kính, trong khung cảnh gắn liền với những hình dung về sự tất bật, nhiều vất vả, lo toan của màu áo người lao động, hoa vẫn thật đẹp!
Hoa sen với người Việt Nam từ ngàn xưa đã được coi là một loài hoa tượng trưng cho vẻ đẹp cao quý mà tao nhã, rất đúng với tính cách của con người Việt Nam, luôn vươn lên trong mọi hoàn cảnh khó khăn. Với đạo Phật hoa sen còn mang một ý nghĩa đạo đức rất quan trọng đó là sự thanh bạch, nghị lực sống phi thường và vô nhiễm: “Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” là như vậy.
Hoa sen đẹp là vậy, ý nghĩa là vậy, nhưng dường như cái đẹp tự nhiên ấy giờ cũng ít đi theo chân sự đô thị hóa. Sông, hồ, ao tù, mương nước cứ bị lấp dần để cho những tòa nhà cao tầng thế chỗ, cho con đường rộng thênh thang. Thành phố ngày càng đẹp, ngày càng hiện đại, lung linh trong sắc màu của đèn đường, của biển quảng cáo… nhưng nét đẹp tự nhiên dường như đang dần phôi phai mất. Chỉ có mong muốn nhỏ nhoi, hoa sen vẫn được người đời yêu mến, ươm mầm để mùa hè trên những phố phường có nhiều hơn những gánh hàng hoa, tỏa hương thơm ngát, làm dịu mát những ngày hè.
(theo PLXH)