Ở quê Bốn chỉ có chợ là đông vui nhất, những cửa hàng tạp hóa hay quần áo, đồ trang trí cũng có khách vào ra nhiều thật đấy, nhưng không tấp nập cả người và xe nhích lên từng chút một như thế này.
Thành phố ngày giáp Tết thật đẹp, nào chợ hoa với vô vàn loại khoe sắc tỏa hương, nào cây cảnh, hoa đào, đèn lồng đỏ đủ kích cỡ, đồ chơi, quần áo mới, túi xách bé xinh xinh... Nhiều lắm mà Bốn không nhớ hết được, nó ngắm không chán mắt và thỉnh thoảng lại reo lên thích thú.
Đi qua những cửa hàng quần áo có treo những bộ áo dài đỏ, bộ hoa hồng cách tân khiến nó chợt nhìn lại bộ đồ học sinh đang mặc trên người, đây có lẽ là bộ đồ sạch sẽ và đẹp nhất mà nó có được. Một chút tủi thân khẽ len lỏi trong lòng. Nhưng lạ chưa, từ lúc nhận ra điều ấy thì xung quanh càng nhộn nhịp bao nhiêu Bốn lại càng thêm buồn bấy nhiêu.
Mẹ Bốn mua một cái áo mới, Bốn thích lắm. Nhìn những tờ tiền lẻ mẹ vuốt cho thật thẳng rồi đưa cho người ta với vẻ vừa vui vừa có chút ngập ngừng, Bốn ôm chặt bộ đồ mới như một thứ vô cùng quý giá.
Bốn nghĩ, Tết ở quê mình chẳng có nhiều thứ đẹp và đắt tiền thế này, nhưng mẹ Bốn thì lại bảo, Tết ở đâu cũng đẹp. Tết thành phố đẹp bởi sự hoa lệ lung linh, Tết quê thì đẹp tình làng nghĩa xóm. Bởi vậy mà ai phiêu bạt nơi nào, đến Tết cũng muốn về đoàn viên tụ họp bên gia đình. Hoa đào hoa mai dù ở quê hay ở phố đều vẫn nở, tuyết mai ngủ đông e ấp hé nụ đón Xuân, bánh chưng vẫn ngon vị nếp dẻo và xanh màu lá đặc trưng, nhạc Xuân vẫn tưng bừng, nắng vẫn lên và chim vẫn líu lo hót. Lời mẹ nói khiến nỗi buồn trong lòng Bốn nghe chừng đã vơi đi.
Ba mươi Tết, Bốn bám theo mẹ đi làm từ sớm tinh mơ. Có thêm con bé đi cùng khiến không khí vui hẳn. Các cô đồng nghiệp của mẹ Bốn hỏi nó có ngại hôi và bẩn không, Bốn vừa bám tay vào xe rác giúp mẹ đẩy đi vừa nói: Không có người dọn rác thì ngày Tết khắp nơi sẽ toàn là rác mất thôi, thế nên nó tự hào về mẹ lắm. Trong lòng Bốn thì mẹ nó là một cô tiên có thể làm được mọi thứ và gánh đủ mọi việc trong nhà. Nghĩ thế, nó vừa đẩy xe rác vừa hát, mặc người đi đường nhìn nó tủm tỉm cười.
Chiều Ba mươi phố vắng là vậy mà khi trời dần về đêm lại càng lúc càng đông. Đêm nay, mẹ con Bốn sẽ cùng các cô đi xem pháo hoa và đón Giao thừa, Bốn háo hức vừa đi vừa nhảy chân sáo chạy trước cả mọi người. Sương đêm xuống nhiều nhưng lúc này Bốn chẳng thấy lạnh, nó nắm tay mẹ hòa vào dòng người đông đúc nóng lòng chờ thời khắc Giao thừa. Ba… hai… một… Bùm… A! Đến rồi, pháo hoa rực rỡ bung tỏa trên nền trời đêm đẹp quá. Tiếng pháo hoa liên tục được bắn lên, giây phút đất trời bước sang một mùa Xuân mới thật tuyệt. Vậy là năm mới đã sang! Chưa bao giờ Bốn được đón Giao thừa cùng đông người đến vậy, mọi người đứng chật kín cả quảng trường, nối nhau trên những con phố dài sáng rực của thành phố.
Màn pháo hoa ngừng bắn, những đứa trẻ vỗ tay reo hò, Bốn cũng vỗ tay và quay sang cười với những bạn nhỏ đứng gần: “Chúc mừng năm mới!”, “Chúc mừng năm mới!”…
Bốn chợt nhận ra dù là ở phố hay quê thì pháo hoa vẫn dành cho tất cả mọi người, Tết đến là để gắn kết người với người bằng nụ cười và câu chúc đầu Xuân năm mới bất kể lạ hay quen, người quê hay người phố. Còn bây giờ thì cùng mẹ về lại phòng trọ thôi, sáng mai Bốn sẽ diện bộ đồ mới để đi chúc Tết các cô đồng nghiệp của mẹ. Nó thấy thương mẹ hơn bao giờ hết, hình như thêm một tuổi mới được vài khắc thôi nhưng Bốn đã thực sự lớn hơn rồi thì phải.