Bà ơi!
Cháu nhớ bà, nhớ căn nhà nhỏ của bà cháu mình có cái cửa gỗ màu nâu bị mọt, nhớ cái cột nhà mà bà hay mắc võng cho cháu nằm ngủ những trưa hè oi bức. Cháu nhớ cả những đêm giông bão bà cháu mình lại cùng nhau chống lại với “thần mưa và thần gió”, những cơn gió mạnh tới mức mang cả một góc mái của hiên nhà ra ngoài sân. Những trận mưa rào thật to bà cháu mình cùng tìm chậu hứng nước dột trong nhà.
Trong ký ức của cháu luôn tràn ngập nỗi nhớ bà...
Cháu nhớ cả những câu chuyện bà kể trong đêm mưa gió về hai ông “thần mưa” và “thần gió”. Chuyện bà kể về ngày xửa ngày xưa, Thần Gió và Thần Mưa là láng giềng thân thiết của nhau. Một hôm, nhân có chuyện vui vẻ nên họ cùng nhau uống rượu, tới mức say khướt. Thần Gió nói:
- Tôi là thần mạnh nhất thế gian. Mỗi khi tôi trổ tài thì cây đổ, nhà bay, thuyền bè trong sông, ngoài biển cũng bị lật nhào.
Thần Mưa khoe khoang:
- Thế đã là gì? Tôi mà nổi giận ấy à, nước sông, nước hồ sẽ dâng lên cao, nhấn chìm đồng ruộng, xóm làng dưới biển nước mênh mông...
- Dù thế đi nữa, anh vẫn phải tôn tôi là vị Thần tối cao! - Thần Gió gào lên.
- Anh bạn, đừng khoác lác, huênh hoang. Tài giỏi thì đọ sức xem sao, anh sẽ dưới trướng tôi thôi! - Thần Mưa cũng không kém.
Lời qua tiếng lại, lời lẽ càng nặng nề, cuối cùng hai Thần hầm hè xông vào nhau, ẩu đả kịch liệt. Sấm chớp đùng đùng, gió thét, mưa gào, sông, hồ cuộn sóng, nước ngập khắp nơi gây nên bao cảnh tang thương, thiệt hại cho con người.
Cứ mỗi lần kể xong bà lại ho dài một hơi, rồi xoa đầu cháu nhẹ nhàng và lại dặn cháu phải sống ngay thẳng thật thà không khoe khoang, khoác lác kẻo rước hoạ cho mình, cho người khác.
Bà ơi, liệu rằng ở một nơi nào đó bà và cháu sẽ gặp lại nhau không ạ?
Bà ơi, cháu nhớ bà nhiều lắm, nhớ cả cái đêm hôm ấy, đêm mà bà ngủ mãi không dậy, cháu gọi mãi mà bà không nghe, đêm ấy cũng mưa và bão bùng như hôm nay. Rồi người ta mang cháu đi, mang cháu đến một ngôi nhà cao và rộng. Nơi đó có hai người gọi cháu là con xưng là bố và mẹ cho cháu đi học ở trường nội trú.
Họ rất tốt với cháu, nhưng bà ơi cháu cần bà hơn họ. Cho dù bữa cơm của bà cháu mình chỉ có rau và đậu, không nhiều thịt và đồ ăn ngon như ở đây, cháu cũng có những bộ quần áo đẹp và nhiều màu sắc ,nhưng chẳng bao giờ cháu cảm thấy vui như khi ở bên bà. Mọi người ai cũng nói bà đang ở một nơi rất xa, mà nơi đó là nơi nào sao cháu không biết bà nhỉ?
Bà đi đâu cũng cho cháu đi cùng, sao lần này bà lại để cháu ở lại đây một mình. Cháu nhớ bà nhiều lắm bà ạ. Cháu biết nhiều lúc mình chưa ngoan, còn hay làm bà buồn. Nhưng cháu hứa cháu sẽ không như vậy nữa đâu bà ạ bà về nhà với cháu.
Cháu ở trường sẽ cố gắng học tập thật tốt, thật ngoan để bà về với cháu và bà cháu ta lại sống như xưa bà nhé!
Hoàng Linh