Xóm Hồ có đông đảo dân cư gà, vịt, ngan, chim sẻ, bồ câu... Dưới hồ nước thì đủ loại cá, tôm; trên bãi cỏ thì có cào cào, châu chấu, cóc nhái, chuồn chuồn. Dân xóm Hồ, không ai bảo ai nhưng đều nhất trí suy tôn một loài vật làm thủ lĩnh của tất cả, ấy là “Vua Ngan”.
Vua Ngan thực ra là danh hiệu mà bọn Ngan Chiếp, Vịt Chiếp, Gà Chiếp nói với nhau chứ Vua Ngan chưa bao giờ tự nhận mình là vua cả, bởi tự nhận là vua thì lố lắm. Vua Ngan lập nhiều kỳ tích, giúp đỡ kẻ yếu, trấn áp bọn tợn nên được cư dân suy tôn như vậy thôi. Ví như Vua Ngan từng có một trận quyết chiến với anh Gà Trống, người cùng xóm để giải quyết một rắc rối lớn.
Số là anh Gà Trống từ trước đến giờ vẫn độc quyền gáy báo thức vào buổi sáng ở xóm Hồ. Khi anh Gà Trống oai vệ đứng trên một cành mít chạc ba, vươn cao cổ và cất tiếng thật lớn thì cả xóm Hồ thức dậy. Tiếng gáy của anh Gà Trống oai và vang lắm nên anh rất đắc ý. Dĩ nhiên, một số cư dân xóm Hồ khó ngủ và mau đói như chị Vịt Bầu thì thức giấc từ lâu rồi. Chị mong trời chóng sáng để xuống hồ bơi và kiếm mồi cho căng diều, chị đâu cần ai đánh thức. Nhưng dẫu sao tiếng gáy dõng dạc, oai phong rền vang của anh Gà Trống vẫn là hiệu lệnh chính thức của xóm Hồ. Sau tiếng báo thức uy lực, hùng dũng của anh Trống, ai vẫn chưa dậy thì bị coi là biếng nhác.
Vì tiếng gáy của mình có giá trị nên anh Gà Trống tự hào lắm. Anh là thủ lĩnh của bầy gà nhỏ, gà mái, kể cả bọn vịt chiếp, ngan non cũng vị nể anh phần nào. Thế mà sáng hôm ấy bỗng có một tiếng gáy khác cất lên trước tiếng gáy của anh Trống, mà giọng thì không dõng dạc và oai vệ bằng. Nó cụt lủn một mẩu như ai hát đứt hơi. Anh Gà Trống tức lắm!
Anh Gà Trống lập tức nhận ra đối thủ của mình, đó là một cậu Gà Choai mới được nhà chủ mua về. Dạo này cậu Gà Choai chịu khó tập luyện và bồi bổ nên vóc dáng rất thể thao, cân đối. Bây giờ cậu ta lại tập gáy, cạnh tranh với anh Trống mới khiếp chứ. Trước đó, những hành động của cậu Gà Choai như cao giọng với mấy em gà chiếp hoặc tập thể lực bằng cách nhảy lên nhảy xuống cành hồng xiêm hoặc đôi khi giành lấy phần đất mềm bới giun, anh Trống đã không thèm chấp. Đó chỉ là một cậu gà đàn em, còn lâu mới cạnh tranh được với ta. Lại nữa, anh Trống muốn chứng tỏ mình là một kẻ cao thượng, không để ý những điều vụn vặt. Nhưng bây giờ cậu Gà Choai tập gáy, lại còn dám gáy trước đàn anh và gáy lại lật cật, giật cục như thế kia thì anh không kiên nhẫn được nữa rồi.
Anh Trống liền chạy ngay đến trước mặt cậu Gà Choai và quát hỏi:
- Mày vừa gáy đấy hả?
Cậu Gà Choai tuy nhỏ hơn anh Gà Trống nhưng tuổi trẻ có những hăng hái và kiêu hãnh riêng nên cậu bảo:
- Vâng, em tập gáy, anh Trống ạ!
Anh Trống trừng mắt:
- Nhưng sao chú mày dám gáy trước ta? Tiếng gáy của mày cụt lủn thế kia, cả xóm lại tưởng ta xuống phong độ. Mày làm thế là làm mất danh dự của ta!
Cậu Gà Choai giật mình:
- Sao em lại làm mất danh dự của anh được? Tiếng của em một mẩu như thế ai chả biết. Tiếng của anh dày dặn rền căng, cả xóm Hồ đều ngưỡng mộ, không ai nhầm lẫn đâu anh ạ!
Gà Trống vẫn sừng sổ:
- Không được. Chú mày là đàn em, như thế là hỗn. Ở xóm Hồ này chỉ ta được gáy báo thức thôi!
Cậu Gà Choai vẫn bảo vệ ý kiến của mình:
- Em nghĩ là gà thì em có quyền gáy chứ. Anh gáy theo kiểu của anh, em gáy theo kiểu của em. Nước sông không phạm nước giếng mà!
Anh Gà Trống lại càng cáu:
- Á à, ranh con lại thích nói chữ. Ta phải dạy cho mày một bài học mới được!
Cư dân xóm Hồ thấy ồn ào liền cuống quýt ra xem. Mấy chị Gà Mái, Gà Chiếp, Ngan Non, Vịt xô ra ồn ào nhưng không ai dám có ý kiến vì thấy anh Gà Trống rất hùng hổ và quyết liệt. Lâu nay, người ta vẫn nể và cũng sợ anh nữa.
Khi anh Gà Trống thủ thế, giậm chân bình bịch bụi tung mặt đất thì lạ thay cậu Gà Choai vẫn bình tĩnh. Vóc hình cậu nhỏ hơn anh Trống một chút nhưng cảm thấy mình bị bắt nạt và tuổi trẻ ngạo khí nên cậu không sợ. Cậu thủ thế, chuẩn bị đối đầu với những đòn vũ bão của bậc đàn anh.
Đúng lúc hai bên chuẩn bị lao vào nhau thì Vua Ngan tới. Vua Ngan đi lạch bạch, tốc độ chậm, cần cổ nghển cao, tiếng khàn khàn từ cổ họng phát ra rất gây chú ý. Đám đông nghe thấy tiếng khàn khàn quen thuộc thì giãn ra. Vua Ngan bình thản tiến vào giữa đấu trường. Bình tĩnh và khoan thai, Vua Ngan đứng giữa anh Gà Trống và cậu Gà Choai, dõng dạc:
Xóm Hồ này lâu nay vẫn bình yên, sao anh Gà Trống và cậu Gà Choai lại hăng tiết với nhau như thế?
Anh Trống đã chuẩn bị tung một cước hiểm để áp đảo đối phương nhưng khi thấy Vua Ngan tiến vào, anh liền dừng lại. Anh Trống cũng không ưa gì Vua Ngan vì có vẻ Vua Ngan được đám nhóc tì xóm Hồ ngưỡng mộ quá đáng. Đi đứng chậm chạp, giọng nói khàn khàn khó nghe, ngoại hình làm sao bì được anh Trống. Thế mà bao nhiêu kẻ hâm mộ, lại còn thì thầm tôn xưng là “Vua Ngan”. Vua cái quái gì chứ! Nếu có ai xứng là vua ở xóm Hồ này thì chính là Trống ta đây, vừa đẹp mã, lại có ích như kèn báo hiệu cả vùng. Nhưng tay Ngan này thân hình chắc nịch, lại có sức lực, cũng chưa bao giờ e ngại trong các cuộc giao tranh, bởi vậy anh Trống vẫn phải dè chừng. Anh Trống đành phải dừng lại giải thích cho Vua Ngan đầu đuôi câu chuyện và bảo rằng, anh nhất định phải dạy cho kẻ hỗn hào kia một bài học.
Vua Ngan lắng nghe, cái đầu hơi nghiêng về anh Gà Trống rồi lại nghiêng về cậu Gà Choai. Nghe xong câu chuyện, Vua Ngan bảo:
- Anh Gà Trống có lý của anh và cậu Gà Choai cũng chưa chắc đã sai. Nhưng tôi nghĩ là đàn anh thì nên nhường nhịn một chút. Lẽ nào anh Trống lại chấp nhặt với đàn em yếu đuối hơn mình?
Anh Trống cãi:
- Cậu Choai này không yếu đuối đâu anh Ngan ạ. Nếu tôi không dạy cho cậu ta một bài học, cậu ta sẽ không biết cách cư xử cho đúng mực. Tôi nhất quyết có quyền được gáy báo thức đầu tiên ở xóm Hồ. Vua Ngan bảo:
- Như thế thì anh Trống bảo thủ và độc quyền quá. Nếu cậu Gà Choai không được gáy thì cậu ấy sao cải thiện được giọng của mình và đến một lúc nào đó, chính anh Trống cũng sẽ không gáy giòn giã được mãi.
Anh Trống vẫn cứng đầu:
- Tôi nhất định không chịu. Tôi biết anh Ngan đang bênh vực, thiên vị cậu Gà Choai. Từ lâu, chính anh đã không coi tôi ra gì. Anh còn sung sướng khi xung quanh thì thầm gọi anh là “Vua Ngan” nữa. Vua Ngan gì nhà anh, lạch bà lạch bạch, giọng thì khàn đặc.
Vua Ngan vẫn bình tĩnh:
- Anh Trống, sao anh lại nói với tôi như thế, trước giờ tôi có làm gì sai với anh đâu. Tôi đã bao giờ tự vỗ ngực xưng mình này nọ đâu. Tôi không thiên vị ai cả. Đám đông lại rộ lên, anh Trống bỗng nghe thấy lời khích bác của vợ là chị Mái Mơ. Mái Mơ đến nói nhỏ vào tai chồng thế này: “Nhân vụ này sao anh không truất ngôi của tay Ngan chậm chạp ấy đi? Em thấy bọn nhóc hâm mộ ông ta quá kìa. Ông ta bằng anh sao được!”.
Anh Trống nghe lời nói khích càng đỏ bừng mặt, mào rực lên, mắt long lanh. Anh nói lớn:
- Thôi, không phải nhiều lời anh Ngan à. Lâu nay, tôi phải chịu đựng anh đủ rồi. Nay là dịp để tôi đòi lại công bằng. Chính tôi mới là vua của cái xóm Hồ này.
Lần này thì Vua Ngan ngạc nhiên, không ngờ tình thế hóa ra như vậy. Anh Trống thủ thế và sắp lao vào cuộc chiến để tranh ngôi thứ.
Vốn tính trầm lặng nhưng thấy anh Trống quá đáng, nói thế nào cũng không nghe, Vua Ngan bèn lùi lại chuẩn bị. Đám đông râm ran lên, tiếng khích bác, kẻ can ngăn như sắp có một cuộc thư hùng thật sự.
Vua Ngan lúc ấy vươn cổ lên, khà khà những tiếng khản đặc đầy uy lực. Và rất nhanh, anh Trống nhảy tới, tung những cước rất mạnh vào mặt đối phương.
Nhưng Vua Ngan đâu là kẻ dễ chơi, chỉ bị dính một đòn đầu tiên. Sau đó, Vua Ngan đáp trả bằng một cú mổ cực mạnh trúng mặt địch thủ khiến anh Trống xây xẩm.
Nhưng anh Trống vẫn còn hăng lắm và sĩ diện. Anh nén đau, tung hết cước này cước khác, sử dụng cả món võ gia truyền để hạ địch thủ. Về thể lực, Vua Ngan nặng hơn, lông dày hơn và chúa lì đòn. Lựa thời cơ thích hợp, Vua Ngan giáng tiếp cho Gà Trống những đòn đích đáng và ở một tình huống thuận lợi, Vua Ngan ghì chặt anh Trống xuống đất và mổ một cú búa bổ.
Bị một cú choáng váng, anh Trống không còn sức chiến đấu. Vua Ngan giữ nguyên tư thế đó mặc cho anh Trống giãy giụa, hai bàn chân to bè của Vua Ngan ghì chặt và kiềm chế đối thủ. Độ nặng thì Vua Ngan gần gấp đôi anh Trống. Đợi cho anh Trống mệt lử nằm im, Vua Ngan mới bảo:
- Anh Trống, anh chịu thua chưa?
Anh Trống xấu hổ lắm nhưng biết không thể xoay chuyển được tình thế, bèn nói:
- Tôi chịu thua! Vua Ngan lại nói:
- Anh đồng ý để cho cậu Gà Choai gáy cùng anh không?
Anh Trống nói: - Tôi đồng ý! Vua Ngan lại nói:
- Tôi mong anh sống hòa nhã, thân thiện với cư dân xóm Hồ, không ganh đua, đố kị. Xóm Hồ này không có ai là vua cả, tất cả đều sống bình đẳng, anh đồng ý không?
Gà Trống nói:
- Tôi đồng ý!
Sau câu nói của anh Trống, Vua Ngan bước xuống và tha cho anh. Anh Trống xấu hổ quá, lủi đi rất nhanh, còn bọn nhóc xóm Hồ thì hò reo hoan hô ầm ĩ. Vua Ngan không nói gì nữa, “vua” trầm lặng bước đi ra phía bờ hồ, khoan thai thả mình xuống nước, tắm và giũ sạch bùn đất.
Bài viết được đăng tải trên ấn phẩm TNTP Thứ Tư. Còn nhiều bài viết hay, hấp dẫn, các câu chuyện thú vị đang chờ đón bạn khám phá tại ấn phẩm TNTP Thứ Tư. Nếu bạn quan tâm có thể mua báo và đọc trực tuyến tại cửa hàng trực tuyến của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhé! |