Bà ngoại tôi (Ảnh NVCC)
“Alo. Sao giờ này còn chưa về?”
Ấy là câu nói của bà ngoại mỗi khi tôi la cà ngoài đường đến 10h chưa về. Hai bà cháu cùng ngủ với nhau nên muộn rồi mà chưa thấy tôi về, bà sẽ dùng chiếc điện thoại bàn rè rè gọi điện. Khi tôi về, bà đang ngồi xem phim như mọi ngày và nói “Về rồi đấy à”. Bà hay thức muộn vì chờ tôi hoặc vì bà đã ngủ cả chiều, lúc ấy tôi sẽ cùng bà thức đến 12h đêm, có hôm tận 2h sáng, hai bà cháu cùng xem phim bộ trên vtv3 hay nghe cải lương trên vtv9. Rồi sáng hôm sau, bà và tôi sẽ lại ngủ đến gần trưa và tôi sẽ bị mẹ mắng. Có lần tôi bảo mẹ là tôi biết tôi bị di truyền bệnh sâu ngủ từ ai rồi, thế là mẹ tôi cười.
Trước khi đi ngủ, bà hay kể chuyện ngày xưa cho tôi nghe. Ngày bé bà thức dậy lúc bốn giờ sáng đốt đèn dầu ngồi học bài cùng các anh chị như thế nào. Khi chiến tranh, bà phải dẫn gia đình đi sơ tán ra sao. Lúc đi công tác, bà phải đạp xe hàng chục cây số, đôi khi máy bay địch thả bom phải đạp thật nhanh tìm chỗ trú. Những câu chuyện của bà khiến tôi thấy tôi thật hạnh phúc biết bao khi được ăn ngon, được mặc áo đẹp, được sống trong hòa bình.
Nhưng chuyện bà hay kể nhất là việc mẹ tôi bị hen nặng lúc nhỏ, đêm nào bà cũng cõng mẹ tôi đi lại trong nhà để dễ ngủ và bớt cơn. Ngày ấy nuôi cả lợn cả gà trong nhà, mẹ tôi hít phải mùi gia súc, gia cầm, bệnh càng nặng hơn, bà chạy đôn chạy đáo vừa đi làm, vừa chăm con, vừa lo việc gia đình. Tôi thấy sao phụ nữ như bà giỏi quá. Nếu là tôi, liệu tôi có gánh vác được mọi việc như vậy không?
Bà tôi không có hoa tay nhưng quần áo tôi rách đều là bà khâu. Không biết bao nhiêu lần chạy nhảy tôi đều làm rách quần ở đầu gối, bà sẽ khéo léo khâu thành mạng nhện để che. Tuy nhìn là vẫn ra vết vá nhưng ít ra tôi sẽ không phải vứt cả cái quần đi. Thế mà có lần tôi mua một chiếc quần rách về để theo mốt với đám bạn, bà cũng khâu vào làm tôi hốt hoảng phải ngồi rạch lại cho giống như cũ.
Bà tôi giờ đã 93 tuổi, tuy vẫn minh mẫn nhưng sức khỏe thì ngày một giảm sút. Thỉnh thoảng tôi nằm vắt tay lên trán mà nghĩ, nếu một ngày tôi phải nằm trên cái giường này một mình, xem tivi trong căn phòng này một mình, tôi chắc chắn sẽ khóc vì nhớ bà. Thế nên từng giây phút còn bà ở bên, tôi ngừng bấm điện thoại để quay sang hỏi bà hôm nay bà ăn món này có thấy ngon không, ngừng lướt Facebook để theo dõi một chương trình trên tivi để cùng bình luận với bà, ngừng những tối ngồi trà sữa với bạn bè để về nhà sớm hơn.
Tôi biết người già cảm thấy cô đơn thế nào, họ ngóng trông cái giờ con cháu đi làm về, muốn hỏi han con cháu về chuyện cả ngày ở ngoài đường ra sao. Đôi lúc tôi thấy có lỗi với bà vì lúc nào cũng cúi gằm mặt vào chiếc điện thoại, bà hỏi tôi nhưng tôi chỉ vâng cho xong chuyện hay đôi khi tôi thấy khó chịu khi đang làm việc lại bị bà nhờ cái này hay cái kia. Càng trưởng thành và cảm thấy cuộc sống bộn bề, tôi chỉ mong mỗi khi về nhà lại thấy bà ngồi trên giường đang xem phim hoặc may vá, bà thấy tôi và bảo: “Về rồi đấy à”.
Bùi Việt Trinh
167 Tây Sơn, Đống Đa, Hà Nội
Cuộc thi "MY IDOL - THẦN TƯỢNG TRONG TÔI" do Báo điện tử Thiếu niên Tiền phong tổ chức (từ 05/06 đến 05/07) là nơi để độc giả chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện, kỷ niệm đáng nhớ của mình và thần tượng,...
Bài dự thi gửi về địa chỉ email: cuocthi@thieunien.vn.
Bài dự thi ghi rõ: Bài dự thi "My idol - Thần tượng trong tôi"
- Họ tên:
- Địa chỉ:
- Điện thoại:
- Đường link Facebook:
- Thí sinh được tham gia không giới hạn số lượng bài dự thi
- Thể loại: Bài viết (1 ảnh và tối thiểu 400 chữ, tối đa 1.500 chữ)
- Bộ ảnh kèm chú thích (3-10 ảnh, tối đa 200 chữ/ảnh)
- Bài video (tối thiểu 30 giây và tối đa 5 phút)
- Ngoài ra, Ban tổ chức cũng chấp nhận các dạng bài dưới dạng tranh vẽ (Vẽ chân dung mẹ, bà, cô giáo…v.v)
- Ảnh dự thi có thể chụp bằng máy ảnh, điện thoại di động hoặc các thiết bị kỹ thuật số khác. Bài ảnh và bài viết chưa từng đăng trên các báo, diễn đàn khác.
- Viết bằng tiếng Việt, có dấu, không viết tắt, không sử dụng teencode...
Xem thể lệ cuộc thi chi tiết tại đây.