Bí mật trong khu rừng mùa đông

Cún bông chăm học
Trong khu rừng lớn, mùa đông lạnh giá đã đến. Tuyết phủ trắng xóa khắp nơi, bao trùm các lối mòn, những gốc cây cổ thụ và các ngọn đồi. Bé Sóc Nâu, một chú sóc nhỏ nhưng thông minh và có tính hiếu kỳ, sống cùng gia đình trong tổ ấm áp ở thân cây lớn nhất của khu rừng.

Từ bé, Sóc Nâu đã rất thích khám phá mọi thứ xung quanh và đặc biệt tò mò về những điều bí ẩn trong khu rừng mà cậu gọi là "những bí mật của rừng đông”.

Một hôm, Sóc Nâu nghe được một câu chuyện thú vị từ bác Cú Mắt To - người bạn lớn tuổi và thông thái nhất trong rừng. Bác Cú kể về một cái hồ băng kỳ lạ nằm sâu trong rừng, đẹp lung linh nhưng rất nguy hiểm, vì mặt băng mỏng manh có thể khiến bất kỳ ai trượt chân và bị rơi xuống làn nước băng giá bên dưới. Nghe vậy, Bé Sóc càng thêm tò mò. Cậu quyết định sẽ cùng bạn mình, Thỏ Lông Xám, Nhím Nhỏ, và bác Cú Mắt To đi khám phá bí mật của hồ băng này.

Sáng hôm sau, cả nhóm tập trung tại gốc cây lớn và bắt đầu chuyến hành trình. Thỏ Lông Xám nhảy cẫng lên vì vui sướng, còn Nhím Nhỏ dù hơi e ngại trước sự lạnh giá của mùa đông nhưng lại rất hào hứng khi được đi cùng các bạn. Cú Mắt To dẫn đầu nhóm vì có thể quan sát từ trên cao, còn Sóc Nâu và Thỏ Lông Xám đảm nhận việc dẫn đường dưới đất.

Dọc đường, họ phải vượt qua rất nhiều khó khăn. Những nhánh cây trơ trọi phủ đầy băng giá trông mong manh và trơn trượt và lớp tuyết dày khiến mỗi bước đi trở nên khó khăn hơn. Mỗi khi một bạn bị trượt chân, những người khác lại chạy đến giúp đỡ, cùng động viên nhau tiếp tục. Lòng dũng cảm và tình bạn thân thiết đã giúp họ vững bước trong cái giá lạnh cắt da cắt thịt.

Cuối cùng, khi mặt trời bắt đầu lặn, cả nhóm cũng đến được nơi mà bác Cú Mắt To đã kể. Trước mắt họ là hồ băng lớn lấp lánh dưới ánh chiều tà. Mặt hồ phẳng lặng, sáng lấp lánh, đẹp đến ngỡ ngàng. Nhưng ngay khi Sóc Nâu đến gần, cậu nhận ra có điều gì đó không bình thường. Xung quanh hồ là những dấu chân nhỏ li ti in trên tuyết. Sóc Nâu chợt nhớ lại một câu chuyện mà mẹ từng kể về hồ băng này: đây là nơi trú ngụ của những chú chuột nhỏ. Mùa đông đến, hồ đóng băng khiến hang động của chuột bị bịt kín, làm chúng không thể ra ngoài kiếm ăn.

Thấy tình cảnh đáng thương của những chú chuột, Sóc Nâu không thể làm ngơ. Cậu và các bạn nhanh chóng bàn bạc tìm cách giải cứu các bạn chuột. Nhưng vì mặt băng rất mỏng, ai bước ra cũng có thể bị rơi xuống nước lạnh. Nhím Nhỏ gợi ý rằng, thay vì đi vào hồ, họ có thể đào một lối đi vòng quanh hồ để tạo một cửa khác cho các bạn chuột.

Cả nhóm nhanh chóng bắt tay vào việc. Sóc Nâu và Thỏ Lông Xám dùng móng vuốt để bới lớp đất, trong khi bác Cú Mắt To bay trên cao để kiểm tra địa hình, đảm bảo không ai bị lạc hay gặp nguy hiểm. Nhím Nhỏ sử dụng những chiếc gai của mình để cố định các viên đá quanh đường đi, tránh cho đất bị lún xuống. Sau một thời gian cố gắng, cuối cùng cả nhóm cũng đào xong lối nhỏ dẫn vào hang của các bạn chuột.

Ngay khi cửa hang mở ra, những chú chuột nhỏ rụt rè bước ra, không giấu được niềm vui và sự cảm động. Chúng cảm ơn Sóc Nâu và các bạn không ngớt. Để bày tỏ lòng biết ơn, những chú chuột đã tặng các bạn một vài hạt dẻ và quả mọng mà chúng dành dụm được trong mùa đông, rồi xin phép trở về tổ để sưởi ấm sau bao ngày bị mắc kẹt.

Trời tối dần, cả nhóm quyết định trở về nhà trước khi tuyết rơi dày thêm. Đường về đầy thử thách vì trời đã tối, nhưng cả nhóm không ai bỏ cuộc. Sóc Nâu cảm thấy ấm áp trong lòng, không phải vì thức ăn mà các chú chuột tặng mà vì tình bạn và sự đồng lòng đã giúp cậu vượt qua mọi khó khăn. Bác Cú Mắt To lại dẫn đường bay phía trước, trong khi Thỏ Lông Xám và Nhím Nhỏ đi sát bên nhau để giữ ấm. Cả nhóm dần tiến từng bước về nhà, an toàn và hạnh phúc.

Khi về đến tổ, Sóc Nâu kể cho mẹ nghe về cuộc phiêu lưu, từ những khó khăn trên đường đến lòng dũng cảm của các bạn đã giúp những chú chuột nhỏ. Mẹ của Sóc Nâu tự hào không ngớt và nói với cậu rằng, chính sự sẻ chia và lòng tốt đã làm mùa đông của cậu trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.

Câu chuyện về cuộc phiêu lưu của Sóc Nâu và các bạn nhanh chóng lan rộng khắp khu rừng. Từ đó, vào mỗi mùa đông, các bạn nhỏ trong rừng luôn nhớ đến lòng dũng cảm và tình bạn của Sóc Nâu. Cả nhóm đều hiểu rằng mùa đông sẽ không còn lạnh lẽo khi có tình bạn và lòng tốt luôn đồng hành.

Bạn Vũ Mai Hương (lớp 7B, trường THCS Tú Sơn, Kiến Thụy, TP. Hải Phòng

Bài viết được đăng tải trên ấn phẩm Cún bông chăm học. Còn nhiều bài viết hay, hấp dẫn, các câu chuyện thú vị đang chờ đón bạn khám phá tại ấn phẩm Cún bông chăm học. Nếu bạn quan tâm, có thể mua báo và đọc trực tuyến tại cửa hàng trực tuyến của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhé!

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Bí mật trong khu rừng mùa đông tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Thương cánh chim trời

- Bay đi kiếm ăn nghe con. Cẩn thận đừng để bị thương nữa. Ông Huy thủ thỉ dặn dò con cò ...

Bài Sáng Tác khác

Đốt lá đọc sách

Tiếng trống thúc dồn dập và tiếng reo hò từ đám hội ngoài đình vang vọng tới thật náo nức nhưng vẫn không thu hút được Nguyễn Thắng.

Mùa đông không lạnh

Thế là ông lão mùa đông đã mở cánh cửa thời gian để những chùm mây xám ngủ yên trong căn nhà kín bưng được tự do bay ra với bầu trời. Những đám mây xám đi tới đâu là hơi gió lạnh như kem tỏa ra tới đó. Và rồi cây cối, muôn loài bắt đầu run rẩy trước những cơn gió lạnh đầu mùa.

Bốn anh em tài giỏi

Ngày xưa, đã rất lâu rồi, có một người đàn ông nghèo sinh được bốn người con trai. Khi các con đã trưởng thành, khôn lớn, ông gọi các con lại và nói:

Nhớ lời cô ấm áp

Bạn ơi, tháng 11 tri ân thầy cô giáo đã đến rồi. Mời bạn cùng lắng nghe những lời cảm ơn thơm ngát của các bạn học sinh trường Tiểu học Nguyễn Văn Tố (quận Lê Chân, TP. Hải Phòng) gửi đến thầy cô mến thương của mình nhé!

"Hành khách" của tôi

Tháng 11 về, lòng tôi lại trào dâng kỷ niệm cũ, hình ảnh cậu bé Hoàng với dáng người nhỏ nhắn, làn da ngăm đen và đôi mắt nhỏ một mí lại hiển hiện trong tâm trí tôi. Thời gian trôi thật mau, mới đó đã bốn năm trôi qua, kể từ ngày tôi chuyển công tác về trường mới. Thế nhưng kỷ niệm với cậu bé Hoàng thì như mới ngày hôm qua thôi.