“…Ngày ấy, tôi đã vô cùng hân hoan trong buổi đầu gặp gỡ vào dịp sinh nhật tuổi mười lăm của cô. Tôi hạnh phúc ngập tràn trong giây phút ấy vì nghĩ rằng mình đã được trao sứ mệnh thiêng liêng: là động lực giúp chủ nhân của mình khám phám thế giới, tìm hiểu ý nghĩa của cuộc sống qua từng trang sách…
Thế rồi năm tháng lặng lẽ qua đi. Tôi vẫn cô độc mà chẳng bao giờ được cô ngó ngàng tới. Bụi thời gian đã phủ mờ trên tấm thân tôi! Mạng nhện chăng kín trên đầu tôi! Tôi biết mình đã bị lãng quên. Tôi nằm im lìm, bất động mà chiêm nghiệm thế sự đổi thay và ngậm ngùi cho số phận. Nhìn cô chủ chăm chú với màn hình điện thoại: xem phim, nghe nhạc, nhắn tin với bạn bè, nói cười tíu tít, thỉnh thoảng lại buông ra vài câu tiếng lóng... Chứng kiến cảnh ấy, tôi xót xa vô hạn!
Tôi hiểu rằng giới trẻ đã quên đi ý nghĩa của sách. Đó chính là khoảng thời gian tôi buồn bã và cô độc nhất. Với tâm tư trĩu nặng, tôi thầm nghĩ những giá trị nhân văn, những bài học giàu tình nhân ái mà họ hàng nhà sách chúng tôi mang lại đang dần bị lãng quên…
Giờ đang là giao thừa. Qua khe cửa, tôi có thể ngắm nhìn những chùm pháo hoa lộng lẫy trong đêm và lắng nghe tiếng chuông ngân vang. Có những nơi rực rỡ trong ánh sáng lung linh muôn màu, lại có những mảng màu tương phản với những vùng tối im lìm. Tiếng pháo hoa reo ca lẫn với tiếng cười, hạnh phúc được sẻ chia và tình yêu cần trao đi và lan toả… Chao ôi, cuộc sống đẹp đẽ, sôi nổi đầy nhiệt huyết mà tôi từng mơ ước khi đến thế giới này, Tất cả đã quá xa vời!
Bao nhiêu năm nằm im lìm trên kệ, tôi tưởng chừng mình sẽ chết dần chết mòn trong buồn bã, cô đơn. Cho đến một ngày, cô chủ dọn dẹp và thốt lên:
- Ôi, em yêu! Thì ra em vẫn ở đó. Chị xin lỗi em nhiều!
Để bù đắp cho sự vô tình của mình, cô chủ đã lật từng trang sách, chăm chú vừa đọc vừa gật gù, tâm đắc như thể được đồng điệu với một tiếng nói tâm tình. Dường như phải vào thời khắc ấy cô mới chợt nhận ra những hạt mầm tri thức còn ẩn trong trang sách để yêu hơn cuộc sống này. Vậy là từng trang sách đều được cẩn thận chăm chút, nâng niu... Được trân quý, yêu thương, tôi thấy lâng lâng hạnh phúc và thấy mình thực sự có ích. Tôi vui lắm. Vậy là tôi đã có một số phận mới, đời sống mới!
Cô chủ thân yêu!
Ánh sáng từ sách luôn ấm áp, bao dung, nhân hậu. Viết ra những dòng này vừa chia sẻ kỷ niệm cay đắng và ngọt ngào, tôi vừa muốn cô hãy giúp tôi chuyển đi thông điệp này:
“Hãy trao cho chúng tôi sứ mệnh của những người dẫn đường để sách có thể làm người bạn đồng hành với con người, góp phần làm cho nhân loại trở nên tốt đẹp hơn!”…