Gửi cô bé Anne Shirley - Người khiến tôi cảm động và yêu thương

Đinh Mai
Tôi thích cách cô bé đó nói chuyện, cảm nhận cuộc sống. Tôi đã khóc vì cách cô bé trải nghiệm nỗi buồn cũng như đương đầu với khó khăn. Tôi cũng mỉm cười vì cách cô bé suy nghĩ về bản thân và không ngừng tưởng tượng mọi thứ.

Người bạn nhỏ đầy ngưỡng mộ ấy là Anne Shirley, Anne có âm e. Xin đính chính là cô bé ấy cũng nổi tiếng, chỉ tiếc rằng cô bé không thực sự tồn tại. Chính xác thì bạn có thể biết cô bé với cái tên khác dài dòng hơn: Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh, nhưng tôi thiết nghĩ cô bé chắc không thích cái tên đó cho lắm.

Tại sao Anne lại mang một sức hút mạnh mẽ đến như vậy? Nếu bạn đã từng đọc cuốn truyện đó, bạn sẽ có cách trả lời của riêng bạn. Vì mỗi người trên hành tinh này đều có những trải nghiệm khác nhau.

Còn tôi, tôi 20 và tôi nhìn thấy điều gì đó sau cuốn truyện nhỏ này. Tôi xin chân thành chia sẻ.

Anne là một cô bé mồ côi, và xin đặt mình vào hoàn cảnh của cô bé, tưởng tượng khi mình bị bỏ rơi bởi người sẽ nhận nuôi mình. Tôi nói trước là tôi sợ phải nghĩ đến loại chuyện xui xẻo này nếu tôi là Anne. Nhưng Anne là một cô bé không thể ngừng tưởng tượng. Khi ông Matthew – người nhận nuôi Anne xuất hiện, cô bé nói: “Con rất vui được gặp bác. Con đã bắt đầu lo là bác sẽ không đến đón và con đã tưởng tượng ra những chuyện khiến bác không đến. Con đã quyết định là nếu tối nay mà bác vẫn không đến thì con sẽ theo đường mòn xuống chỗ cây anh đào dại lớn ở khúc quanh rồi trèo lên đó ngủ qua đêm. Con sẽ không sợ, và thật tuyệt nếu có thể ngủ trên một cây anh đào dại nở bông trắng xóa dưới ánh trăng, bác nhỉ?”.

Tôi học được rằng, hoàn cảnh vẫn là hoàn cảnh, chúng ta không thể lấy hoàn cảnh để làm cớ cho bản thân yếu đuối của mình. Và tôi cũng không đồng tình rằng mình phải chấp nhận số phận, tôi thích Anne vì số phận có đen đủi thế nào cũng có cách để đẹp và trữ tình lên thôi.

Điều thứ nữa mà tôi chót thương Anne chính là tính cách Anne. Cô bé sẽ chẳng mang nỗi buồn của mình đặt vào một người nào cả. Bạn có thể thấy, mỗi khi cô bé kể chuyện đều là những câu chuyện vui hay đại loại là như thế. Nhưng nói thật, ai mà không có nỗi buồn, thậm chí là nỗi đau. Tôi cho rằng: “Chúng ta thường coi trọng nỗi đau của bản thân và xem nhẹ nỗi đau của người khác”. Vì sao Anne lại gầy gò đến thế, vì ở trại tế bần tệ hơn bất kỳ thứ gì bạn có thể tưởng tượng ra. Nhưng Anne nói rằng: “Con thường thức đêm để tưởng tượng những thứ như thế, vì ban ngày con không có thời gian. Con đoán đó là lý do khiến con gầy”.

Điều khiến tôi thấy mình nhỏ nhen dễ sợ cũng chính là điều tôi hâm mộ cô bé. Anne nói: “Sáng nay khi rời trại mồ côi, con thấy thật xấu hổ vì mình phải mặc cái váy bằng vải pha len cũ rích trông phát kinh lên được này. Tất cả trẻ mồ côi đều phải mặc thế, bác biết đó. Mùa đông vừa rồi, một lái buôn ở Hopetown đã hiến ba trăm thước vải pha len cho trại. Nhiều người nói tại ông ấy không bán chúng được”.

Đọc đến đây, tôi nghĩ lái buôn đó chắc phải keo kiệt lắm khi hiến loại vải xấu kinh lên được thế này cho những đứa trẻ tội nghiệp. Nhưng 1 giây sau tôi đã tự cười chính mình vì Anne nói rằng: “Nhưng con lại tin rằng nó xuất phát từ trái tim nhân hậu của ông ấy, phải không bác?”. Hóa ra tôi đã không đặt câu hỏi liệu người lái buôn đó có thực giàu có để cho đi những thước vải đẹp đẽ, và liệu một người giàu có có đủ nhân hậu để cho đi 300 thước vải xấu kinh cho trại mồ côi.

Tôi cảm ơn tác giả đáng kính L.M.Montgomery đã tạo nên Anne tóc đỏ. Vì tôi cảm nhận được Anne thực sự tồn tại theo đúng nghĩa tồn tại. Vì đôi khi tôi dừng lại trên con đường tuổi trẻ vội vã và điên cuồng này, tôi thấy Anne mơ mộng và tràn đầy yêu thương trong mình. Tôi phát hiện nhiều thứ mà những điều lớn lao không dạy tôi được.

Một lần nữa tôi xin chân thành cảm ơn cuộc sống. Dù trời có mưa giông sấm chớp, xin bạn hãy tin rằng, mưa không thể rơi mãi được đâu.

“Thế giới thân thuộc ơi, bạn đáng yêu lắm và mình mừng vì được sống trong bạn”.

Nguyễn Thị Thanh Xuân

Cuộc thi "MY IDOL - THẦN TƯỢNG TRONG TÔI" do Báo điện tử Thiếu niên Tiền phong tổ chức (từ 05/06 đến 05/07) là nơi để độc giả chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện, kỷ niệm đáng nhớ của mình và thần tượng,... 

Bài dự thi gửi về địa chỉ email: cuocthi@thieunien.vn.

Bài dự thi ghi rõ: Bài dự thi "My idol - Thần tượng trong tôi"

- Họ tên:

- Địa chỉ:

- Điện thoại:

- Đường link Facebook:

- Thí sinh được tham gia không giới hạn số lượng bài dự thi

- Thể loại: Bài viết (1 ảnh và tối thiểu 400 chữ, tối đa 1.500 chữ)

- Bộ ảnh kèm chú thích (3-10 ảnh, tối đa 200 chữ/ảnh)

- Bài video (tối thiểu 30 giây và tối đa 5 phút)

- Ngoài ra, Ban tổ chức cũng chấp nhận các dạng bài dưới dạng tranh vẽ (Vẽ chân dung mẹ, bà, cô giáo…v.v)

- Ảnh dự thi có thể chụp bằng máy ảnh, điện thoại di động hoặc các thiết bị kỹ thuật số khác. Bài ảnh và bài viết chưa từng đăng trên các báo, diễn đàn khác.

- Viết bằng tiếng Việt, có dấu, không viết tắt, không sử dụng teencode...

Xem thể lệ cuộc thi chi tiết tại đây.

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Gửi cô bé Anne Shirley - Người khiến tôi cảm động và yêu thương tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Chiếc giày lẻ

Lớp An có một bạn mới chuyển đến. Bạn ấy tên Tùng và nhà nghèo lắm. Hơn thế, Tùng chỉ ...

Dòng sông trong tim tôi

Dòng sông giống như dòng chảy của thời gian. Từ xa xưa, loài người đã có mối liên kết đặc ...

Bài Sáng Tác khác

Vị tướng đan sọt

- Mau tránh đường cho Đức Ông dẫn quân đi qua! Tay Phạm Ngũ Lão vẫn thoăn thoắt đan sọt, đầu nghĩ tới những chiến lược quân sự nên chàng không nghe thấy tiếng thét của quân lính.

Mùi của nắng

Nếu ai đó hỏi bạn: Mùi nắng có mùi gì? Bạn sẽ trả lời thế nào? Thật khó để nói rõ vì đây là một thứ mơ hồ không thể nói cho rõ. Mùi của nắng.

Tình yêu của bà

Mai được sinh ra ở đất nước xa xôi Hàn Quốc, 6 tháng tuổi về Việt Nam và từ đó dần lớn lên trong tình yêu của “người mẹ” mang tên BÀ NGOẠI.