Một người bạn

Chu Hải
TNTP - Cầm chiếc bút trên tay mà Nam cứ xao xuyến, cậu nhớ về những kỷ niệm như vừa mới hôm qua.

Hồi đó, Nam là một học sinh lúc nào cũng gây gổ đánh nhau trong trường. Nam luôn tự nhủ rằng mình không bao giờ được khóc, bởi vì khóc thể hiện cậu là một người hèn nhát và yếu đuối. Lý do biến cậu từ một cậu bé ngoan ngoãn, vâng lời và lễ phép trở nên như thế là bởi khi Nam mới 8 tuổi, bố cậu thường đánh mẹ cậu rất nhiều. Mẹ cứ khóc mãi, khóc mãi, rồi một sáng cậu tỉnh dậy thì mẹ đã không còn ở nhà nữa. Bố từ ấy càng uống rượu nhiều hơn và Nam được gửi về với bà. Gia đình Nam chia ly và kể từ đó Nam không có gia đình.

Vậy nên mỗi lần định khóc vì đau buồn là Nam lại nhớ tới những giọt nước mắt lăn dài trên gò má của mẹ. Nỗi buồn cô độc khi không có gia đình chở che đã ám ảnh khiến dần dà Nam trở lên hay tức giận, nóng nảy và lúc nào cũng chỉ chực giơ nắm đấm.

Hôm đó, cả lớp đang chuẩn bị giờ Sinh hoạt, cô chủ nhiệm đi cùng một cậu bạn bước vào. Cô nói:

- Đây là bạn Nguyễn Minh Đức, từ hôm nay bạn sẽ học cùng lớp chúng ta. Vì mới đến nên bạn ấy cần sự thân thiện của các con nhiều đấy. Vậy nên cô mong lớp mình sẽ không ngần ngại làm quen và giúp bạn.

Rồi cô bắt đầu tìm xếp chỗ ngồi cho Đức. Nhìn quanh lớp thấy còn khoảng trống bên cạnh Nam, cô dừng lại thoáng chút ái ngại. Nhưng Đức đã vui vẻ nói:

- Cô ơi, còn chỗ trống kìa! Con sẽ ngồi ở đó. - Đức chỉ tay về phía Nam rồi đi xuống chỗ ngồi.

Mặt Nam vẫn dửng dưng không có một chút biểu hiện gì.

Qua vài buổi học, Đức đã quen gần hết các bạn, chỉ trừ có Nam. Đức cũng làm quen nhưng Nam cứ lặng thinh, không trả lời một câu nào. Thắc mắc hỏi bạn trong lớp, cuối cùng Đức cũng biết về hoàn cảnh của Nam và cách cậu ta hay gây gổ với bạn bè.

*

Hôm ấy, thấy Nam ngồi một mình ở góc sân, Đức bèn tiến lại gần. Đức không nhìn Nam nhưng vẫn nói giọng nhỏ đủ để cậu ta nghe thấy:

- Tôi đã biết chuyện gia đình cậu rồi. Tôi biết cậu mong có cả bố và mẹ. Nhưng cậu thấy đấy, dù vắng bố mẹ, cậu vẫn còn có một mái nhà và có bà chăm sóc…

- Mày biết gì mà nói! - Nam xen ngang.

Nhưng Đức vẫn tiếp tục nói, mắt không hề nhìn Nam dù Đức biết chắc Nam đang hướng đôi mắt tức giận về phía mình:

- Tôi cũng biết cậu chỉ tỏ ra lạnh lùng song cậu không phải là một người mạnh mẽ. Cậu chỉ đang cố giấu sự đau khổ của mình thôi. Cậu đang tự giam mình trong quá khứ…

Giọng Đức chuyển sang trách móc:

- Không lẽ vì chuyện của gia đình mình mà các bạn chẳng có lỗi cậu vẫn gây sự và đánh bạn?

Đang giận dữ, người Nam như bốc lửa, cậu giơ nắm đấm với sự tức giận tột cùng. Đức có chút bất ngờ nhưng khuôn mặt vẫn kiên định. Cuối cùng… Nam hạ tay xuống, mặt cúi gằm, gật đầu lí nhí trả lời:

- Phải, cậu nói đúng. Tôi yếu đuối và chỉ biết đi gây gổ. Tôi thật có lỗi!

- Nhưng cậu cũng có thể mạnh mẽ không phải qua cách đánh nhau. Hãy làm bạn nhé?

- Đức giơ tay ra.

- Bạn tốt nhé! - Nam đặt tay lên tay Đức.

Đức ôm lấy vai Nam. Người Đức rất ấm! Phải, ấm như khi mẹ ôm Nam ngày xưa. Đức cảm thấy sau áo mình như ươn ướt. Những giọt nước mắt của Nam rơi trên áo cậu. Đúng vậy, Nam đang khóc. Sau bao nhiêu lâu, nước mắt đã đánh thức Nam tỉnh dậy khỏi quá khứ, phá tan tấm băng lạnh lùng để trở về cậu bé Nam hiền lành…

Giờ Nam đã trở thành một thành viên thực sự gắn bó của lớp. Cậu cũng hiểu, để có thể bước ra khỏi tấm áo choàng u ám, trước hết chính mình phải chăm chỉ học, biết bắt tay với mọi người và biết yêu thương.

Và bây giờ cậu đã nhận ra, khóc không phải là hèn nhát, yếu đuối mà chỉ là một cách thông thường để thể hiện cảm xúc của mình thôi. Nhưng Đức đã không còn ở đây. Đức đã thi được học bổng đi du học. Cậu ấy gửi lại món quà kỷ niệm cho Nam là chiếc bút bi màu xanh lá.

Bạn có tin không, câu chuyện này được Nam ghi lại bởi chiếc bút màu xanh ấy đấy!

NGUYỄN TRÀ MY

(Lớp 6A, trường THCS Cổ Loa, Đông Anh, Hà Nội)

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Một người bạn tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Chiếc giày lẻ

Lớp An có một bạn mới chuyển đến. Bạn ấy tên Tùng và nhà nghèo lắm. Hơn thế, Tùng chỉ ...

Dòng sông trong tim tôi

Dòng sông giống như dòng chảy của thời gian. Từ xa xưa, loài người đã có mối liên kết đặc ...

Bài Sáng Tác khác

Vị tướng đan sọt

- Mau tránh đường cho Đức Ông dẫn quân đi qua! Tay Phạm Ngũ Lão vẫn thoăn thoắt đan sọt, đầu nghĩ tới những chiến lược quân sự nên chàng không nghe thấy tiếng thét của quân lính.

Mùi của nắng

Nếu ai đó hỏi bạn: Mùi nắng có mùi gì? Bạn sẽ trả lời thế nào? Thật khó để nói rõ vì đây là một thứ mơ hồ không thể nói cho rõ. Mùi của nắng.

Tình yêu của bà

Mai được sinh ra ở đất nước xa xôi Hàn Quốc, 6 tháng tuổi về Việt Nam và từ đó dần lớn lên trong tình yêu của “người mẹ” mang tên BÀ NGOẠI.