Ông ngoại vẫn sống mãi, ít nhất là trong ký ức của tôi

hueanh
Dù ông có vấp ngã ngàn lần, ông vẫn đứng lên. Ông bảo tôi rằng: "Có hai tay là để tự biết đứng dậy. Đến cả người khuyết tật còn có ý chí kiên cường thì sao con không dám nhỉ?”.

Tháng 7, tháng của sự chia ly!

Tôi chợt nhìn ông ngủ trên chiếc giường tre đã cũ theo thời gian, nơi bốn bề bức tường chật hẹp, cô đơn...

Ông như chiếc thuyền đưa tôi ra ngoài biển xa, kể tôi nghe những câu chuyện đã cũ và cùng tôi ngắm trăng sao buổi tối. Những chiếc bánh lái của ông rất khẽ rẽ biển, từ từ đưa tôi bước vào đời.

Những kỉ niệm hồi chiến đầy ác liệt của ông vẫn còn sống mãi. Sống trong thời bình nhưng ông vẫn phải đấu tranh với hậu quả của thời chiến. Vào những ngày trái gió trở trời, khuôn mặt ông hằn rõ lên những nỗi đau. Vẫn là tôi ngồi cạnh bên giúp ông xóa nhòa đi cơn đau ấy. Ổng kể rất khẽ về thời xa vắng ấy, về sự đói khổ tới nỗi mỗi bữa ăn cũng chỉ có ít gạo, còn đâu cũng chỉ là ngô khoai sắn, ăn mà mòn cả miệng. Và cũng rất nhẹ nhàng, ông đã thổi vào trong tiềm thức tôi sự quý trọng thức ăn, đồng tiền và danh dự của bản thân.

Trong những đêm hè rực nóng, ve kêu ra rả bên những vòm cây tạo nên một thanh âm đẹp đẽ. Chúng hoà vào bầu trời và làm nên bức tranh đoàn viên: có trăng, có sao và có ông ở cạnh bên tôi. Đôi khi có những đốm đèn xanh đỏ lướt qua ngang trời, ông bảo đó là máy bay, nó đã đưa ông đi đến những vùng đất khác, gặp những người xa lạ và khơi dậy những ước mơ, hoài bão. 

“Tới những nơi giàu có, con sẽ bị cuốn theo vòng tròn luẩn quẩn. Ở nơi đó, con buộc chạy theo những xô bồ của cuộc sống, tiền bạc, công danh. Nơi đó sẽ cho con sự đố kỵ, bon chen và ghen ghét. Nơi đó sẽ chỉ có những bình yên giả tạo mà bản thân tạo ra. Còn đến những nơi nghèo khó, con mới thực sự thấy lòng mình được bình yên. Con sẽ thấy bầu trời rất xanh, hoàng hôn rất đẹp, sẽ thấy những nụ cười móm mém rất đỗi bình yên của ông cụ, đôi vai xiên xẹo cùng những bó củi khô trên lưng. Con sẽ thấy cụ bà bên tách trà đắng ngắt pha vội. Con sẽ thấy bình yên bắt đầu từ những điều giản dị. Con đừng cười, ai mà chẳng mong muốn được bình yên"... Ông đã dạy tôi thế và tôi đã lớn lên với một nhân cách như vậy.

Ông kể tôi nghe về quãng thời gian đi học của mình. Sáng đến trường, chiều mò cua, bắt ốc, chăn trâu. Bên những đốm lửa lập loè giữa mùa đông, chỗ ấy trở nên ấm áp lạ lùng bên những trang sách lật. Ông bảo, sách khi đó hiếm lắm. Cả lớp chỉ có vài bạn nhà giàu mới có sách đọc thôi. Có lẽ vì thế nên iờ đây ông rất quý sách. Tủ sách của ông rất rộng, từ những bộ sách chẳng biết tên đến những bộ kinh điển, ông săn tìm bằng được.

Ông đã dạy tôi rằng: “Nếu con được giao việc gì thì đừng lẩn tránh. Công việc đó cho dù có cái kết tốt đẹp hay bi thương thì con vẫn sẽ có những kinh nhiệm tích lũy. Con đừng có lười nhác, nếu con không được giao việc gì thì chẳng khác nào con vô dụng?”.

Ông cũng bảo tôi rằng, thất bại là mẹ thành công nên dù ông có vấp ngã ngàn lần thì vẫn quyết tâm đứng lên. Có hai tay là để tự biết đứng dậy, đến cả người khuyết tật còn có ý chí kiên cường thì sao mình không dám nhỉ? Ông đã bảo tôi thế đấy!

Trong việc kinh doanh, đã có lúc ông thất bại và cụ còn khuyên ông nên bỏ cuộc, kiếm nghề nào khác dễ dàng mà theo. Ông đã suy nghĩ mất một đêm và hôm sau lại cố gắng để đứng dậy, theo đuổi đam mê đích thực. Ông nói: “Cuộc đời chỉ có một, đừng để đến khi nhắm mắt xuôi tắt mà hối tiếc. Giả sử giờ chúng ta đang đi trên chiếc dây trạc, trên là trời, dưới là mặt đất. Người này bảo sang phải một chút, người kia thì sang trái một chút thì nên nghe theo họ hay là đứng yên suy nghĩ cho chính chắn mà bước tiếp”. Tôi yêu thích những lý lẽ của ông và bản thân tôi đã rèn luyện đức tính kiên định cho bản thân.

Tôi từng nghĩ rằng ông ngoại sẽ sống mãi. Khi tôi sinh ra đã có ông ngoại kề bên, cùng tôi khám phá cuộc đời này. Chỉ đến khi ông đi về phía cuối trời, nơi có gió và bờ cát trắng “mơ màng giữa ngàn năm bên sóng”. Lúc ấy, mùi vị chia ly mới cay đến xé lòng...

Ông bảo ông không sợ chết nhưng cái chết luôn ẩn hiện từng ngày trong giấc mơ của ông. Thực sự ông không nuối tiếc, tôi thấy nụ cười ông đâu đây, ngay trong lúc này.

Ông đừng buồn! Ai mà chẳng có những ngày lạc nhau giữa biển trời. Hẳn là sẽ có thêm một vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, chắc chắn là vậy.

Ông đừng buồn! Khi ông ra đời, ông đã cất tiếng khóc trong niềm vui của mọi người. Giờ ông mất đi, họ đã khóc cho ông nhiều đến vậy! Ông hãy nở nụ cười mãn nguyện, ông nhé! Vì dù ông có đi xa nhưng ông vẫn sống trong ký ức của tất cả.

Tạm biệt ông nhé, người mà con yêu thương, người mà con thần tượng...

Cảm ơn ông, vì vô vàn những bài học ông trao...

Giờ này, nắng đã bớt gắt. Mưa sẽ ập xuống, thì thầm rơi, tý tách tý tách mãi lúc chia ly. Mưa tối nhưng còn mặt trời ấm áp dường kia. Ấm ấp trong vô vàn lạnh giá.

Nguyễn Hồng Đức

Sóc Sơn, Hà Nội

Cuộc thi "MY IDOL - THẦN TƯỢNG TRONG TÔI" do Báo điện tử Thiếu niên Tiền phong tổ chức (từ 05/06 đến 05/07) là nơi để độc giả chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện, kỷ niệm đáng nhớ của mình và thần tượng,... 

Bài dự thi gửi về địa chỉ email: cuocthi@thieunien.vn.

Bài dự thi ghi rõ: Bài dự thi "My idol - Thần tượng trong tôi"

- Họ tên:

- Địa chỉ:

- Điện thoại:

- Đường link Facebook:

- Thí sinh được tham gia không giới hạn số lượng bài dự thi

- Thể loại: Bài viết (1 ảnh và tối thiểu 400 chữ, tối đa 1.500 chữ)

- Bộ ảnh kèm chú thích (3-10 ảnh, tối đa 200 chữ/ảnh)

- Bài video (tối thiểu 30 giây và tối đa 5 phút)

- Ngoài ra, Ban tổ chức cũng chấp nhận các dạng bài dưới dạng tranh vẽ (Vẽ chân dung mẹ, bà, cô giáo…v.v)

- Ảnh dự thi có thể chụp bằng máy ảnh, điện thoại di động hoặc các thiết bị kỹ thuật số khác. Bài ảnh và bài viết chưa từng đăng trên các báo, diễn đàn khác.

- Viết bằng tiếng Việt, có dấu, không viết tắt, không sử dụng teencode...

Xem thể lệ cuộc thi chi tiết tại đây.

 

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Ông ngoại vẫn sống mãi, ít nhất là trong ký ức của tôi tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Chiếc giày lẻ

Lớp An có một bạn mới chuyển đến. Bạn ấy tên Tùng và nhà nghèo lắm. Hơn thế, Tùng chỉ ...

Dòng sông trong tim tôi

Dòng sông giống như dòng chảy của thời gian. Từ xa xưa, loài người đã có mối liên kết đặc ...

Bài Sáng Tác khác

Vị tướng đan sọt

- Mau tránh đường cho Đức Ông dẫn quân đi qua! Tay Phạm Ngũ Lão vẫn thoăn thoắt đan sọt, đầu nghĩ tới những chiến lược quân sự nên chàng không nghe thấy tiếng thét của quân lính.

Mùi của nắng

Nếu ai đó hỏi bạn: Mùi nắng có mùi gì? Bạn sẽ trả lời thế nào? Thật khó để nói rõ vì đây là một thứ mơ hồ không thể nói cho rõ. Mùi của nắng.

Tình yêu của bà

Mai được sinh ra ở đất nước xa xôi Hàn Quốc, 6 tháng tuổi về Việt Nam và từ đó dần lớn lên trong tình yêu của “người mẹ” mang tên BÀ NGOẠI.