Thèm sao một lá thư tay

TNTP Thứ Tư
Cuối tuần, sắp lại đồ cũ của những hoài niệm, bất chợt tôi bắt gặp một lá thư kẹp trong cuốn sổ cũ kỹ từ năm nảo năm nào. Hồi hộp mở thư ra xem, những dòng chữ ngay ngắn tuy đã nhòe mực nhưng như đưa tôi trở về thuở ấy…

Bạn thân mến! Nhận được thư của bạn đã mấy ngày rồi nhưng chưa có thời gian hồi âm cho bạn. Hôm nay cuối tuần, mình mới có chút thời gian để đáp lại những mong nhớ của bạn…”.

Phải, đã rất lâu rồi tôi không còn nhận được lá thư tay nào nữa cả. Có lẽ vì giờ đây người ta hỏi thăm nhau bằng tin nhắn, bằng cuộc gọi, thậm chí là những cuộc gọi nhìn thấy nhau khi công nghệ số ngày càng phát triển. Nhưng tôi vẫn thèm xiết bao một lá thư tay.

Hồi đó, khi còn là cô học trò đầy những mơ ước và hoài bão, Tôi cũng là đứa hay có thư nhất. Tôi có nhiều thư bởi lẽ tôi rất muốn có thêm nhiều bạn bè khắp bốn phương để tìm hiểu thêm về cuộc sống những nơi mình chưa từng biết đến, những nơi mình chưa từng đặt chân. Vậy nên tờ báo “Thiếu niên Tiền phong” luôn là chiếc cầu nối tôi với bạn bè bốn phương.

Mỗi khi cô văn thư thông báo mình có thư là tôi lại vui mừng, hồi hộp chạy mau xuống.

Cầm lá thư trên tay, niềm vui khó tả cộng với sự tò mò không biết người gửi là ai. Nén lại điều đó, tôi để ý con dấu trên tem thư dán ngoài phong bì. Đọc tên địa danh, tôi cũng lờ mờ đoán được nơi gửi của lá thư. Chẳng để bản thân sốt ruột, tôi vội vàng bóc thư ra đọc. Những dòng chữ có lúc xa lạ của những người mới quen khiến tôi hồi hộp dõi theo từng con chữ. Với nét chữ thân thuộc của những người bạn đã nhiều lần biên thư cho nhau thì lòng lại rộn ràng niềm vui bởi những câu chuyện chứa chan tình cảm.

Nhưng trong những lá thư tay nhận được, tôi vẫn thích nhất cầm lá thư nào đó mà dày dặn và cứng cáp. Bởi trong đó nhất định đang chứa bí mật. Bí mật đó có thể là món quà gì đó, có thể là tấm hình của bạn. Người mà chỉ đổi trao tâm tư qua câu chữ mà chưa hề gặp mặt, cũng có thể người tôi đã gặp mặt từ rất lâu. Có lúc chưa vội mở thư ra xem mà tự mình ngồi hình dung xem khuôn mặt người bạn đó ra sao, dáng người thế nào? Món quà bạn gửi đến cho mình là gì?...

Cảm giác vui sướng khi nhận được thư tay đó cứ như liều thuốc bổ làm vui cả ngày. Rồi khi có thời gian hồi âm, tôi lại cẩn thận từng nét chữ với chiếc bút máy viết ra những dòng mực tím thân thương gửi đến bạn. Thi thoảng gửi cho cánh hoa ép khô, cánh bướm sưu tầm được hay tấm thiệp chúc mừng dịp sinh nhật hay dịp lễ nào đó… Cũng có khi tôi lựa chọn tấm hình ưng ý nhất gửi cho người bạn xa xôi…

Cứ vậy, những lá thư tay trao gửi cho nhau suốt cả thời áo trắng thân thương như thế. Dẫu xa ngàn cây số hay gần vài cây số thì lá thư tay vẫn là phương tiện bắc cầu cho những yêu thương, trân trọng, cho những ước mơ của tuổi trẻ. Mỗi lá thư bỏ vào hòm thư là bao hy vọng ngày thư được đến tay người bạn sớm hơn. Rồi lại gieo vào lòng cảm giác hồi hộp mong chờ sự hồi đáp.

Yêu lắm những lá thư tay!

Bài viết được đăng tải trên ấn phẩm TNTP Thứ Tư, số 14 năm 2024. Còn nhiều bài viết hay, hấp dẫn, các câu chuyện thú vị đang chờ đón bạn khám phá tại ấn phẩm TNTP Thứ Tư. Nếu bạn quan tâm có thể mua báo và đọc trực tuyến tại cửa hàng trực tuyến của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhé!

 

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Thèm sao một lá thư tay tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Đốt lá đọc sách

Tiếng trống thúc dồn dập và tiếng reo hò từ đám hội ngoài đình vang vọng tới thật náo ...

Mùa đông không lạnh

Thế là ông lão mùa đông đã mở cánh cửa thời gian để những chùm mây xám ngủ yên trong căn ...

Bốn anh em tài giỏi

Ngày xưa, đã rất lâu rồi, có một người đàn ông nghèo sinh được bốn người con trai. Khi các ...

Bài Sáng Tác khác

Nhớ lời cô ấm áp

Bạn ơi, tháng 11 tri ân thầy cô giáo đã đến rồi. Mời bạn cùng lắng nghe những lời cảm ơn thơm ngát của các bạn học sinh trường Tiểu học Nguyễn Văn Tố (quận Lê Chân, TP. Hải Phòng) gửi đến thầy cô mến thương của mình nhé!

"Hành khách" của tôi

Tháng 11 về, lòng tôi lại trào dâng kỷ niệm cũ, hình ảnh cậu bé Hoàng với dáng người nhỏ nhắn, làn da ngăm đen và đôi mắt nhỏ một mí lại hiển hiện trong tâm trí tôi. Thời gian trôi thật mau, mới đó đã bốn năm trôi qua, kể từ ngày tôi chuyển công tác về trường mới. Thế nhưng kỷ niệm với cậu bé Hoàng thì như mới ngày hôm qua thôi.

Chiếc giày lẻ

Lớp An có một bạn mới chuyển đến. Bạn ấy tên Tùng và nhà nghèo lắm. Hơn thế, Tùng chỉ có một chân vì tai nạn lúc nhỏ. Tùng luôn phải mang theo một cái gậy gỗ kẹp ở nách gọi là nạng để đi lại. An và các bạn trong lớp thương Tùng lắm, muốn giúp đỡ nhưng Tùng luôn từ chối.

Dòng sông trong tim tôi

Dòng sông giống như dòng chảy của thời gian. Từ xa xưa, loài người đã có mối liên kết đặc biệt với dòng sông như một người bạn thân thiết. Đến nay, dù cuộc sống của chúng ta hiện đại đến mấy thì những dòng sông vẫn có vai trò quan trọng, không thể thiếu, đem cho chúng ta nguồn nước mát và cảnh quan trong lành tuyệt đẹp.

Quà tặng của trái tim

Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 sắp đến rồi, liệu chúng mình có thể tặng thầy cô món quà gì thật ý nghĩa khiến thầy cô bất ngờ, vui vẻ và hạnh phúc nhỉ? – Cún Bông biết là có rất nhiều bạn sẽ đặt ra câu hỏi ấy.