Hai mùa hè trước, nó ở lì thành phố để quyết tâm học bơi cho bằng thằng Tí, thằng Siu. Nhưng nó mặc nhiên rằng mình không có duyên với nước, nên chuyện không biết bơi là bình thường. Thằng Tí, thằng Siu không chấp nhận lý do ấy nên dường như chúng chỉ chờ mùa hè đến để kéo Tũn ta đến bể bơi rồi thi nhau trổ tài, để mặc Tũn đứng như chôn chân trên bờ trong nỗi bối rối và sượng sùng. Lần này Tũn quyết tâm trốn tiệt tăm biệt tích cho hai thằng bạn không thể có cơ hội cười nhạo mình nữa.
Chuyến về quê lần này, Tũn đã phát hiện ra một điều vô cùng tuyệt vời. Một phát hiện có thể làm thay đổi cuộc đời của Tũn. Khi đem dốc nỗi lòng mình cho thằng bạn thân là Khoai ở cạnh nhà bà ngoại, Khoai đã chắc nịch:
- Mai cậu đi theo tớ bắt chuồn chuồn nhé. Trưa mai!
- Ơ, tớ đang nói tớ không biết bơi, sao lại rủ đi bắt chuồn chuồn?
Khoai không nói gì. Trưa hôm sau, Tũn vẫn theo Khoai đi bắt chuồn chuồn thật. Lúc này, thằng Khoai mới nói như một chân lý rằng chuồn chuồn cắn rốn sẽ biết bơi và nó không ngần ngại đưa ra một minh chứng là chính nó cũng biết bơi nhờ việc cho chuồn chuồn cắn rốn.
- Kéo áo lên, để tớ cho chuồn chuồn cắn rốn nào!
Lúc này, với thằng Tũn, Khoai như một vị bác sĩ xuất thần đang tìm cách chữa căn bệnh không biết bơi lâu năm của nó. Con chuồn chuồn khiến Tũn nhột lắm nhưng nó cố chịu đựng. Nghĩ đến cảnh ngày trở về, đích thân Tũn ta là người kéo hai thằng bạn đến bể bơi, nó sướng rơn lên được.
- Đây, xong rồi! Giờ cậu có thể xuống sông bơi cùng tớ rồi.
- Sông á?
Hình ảnh con sông đục ngầu với bùn đất phía dưới bỗng hiện ra trong tâm trí của Tũn. Chính con sông ấy, không ít lần Tũn đã thấy mấy chú trâu nhà bác Chính, cậu Tam bì bõm, tắm ở đó. Tũn hơi rùng mình:
- Thôi, tớ sẽ về thành phố đi bơi. Bà ngoại biết tớ bơi ở sông sẽ mắng đấy.
Tũn trở về thành phố và không quên nhờ Khoai bắt giúp mình một chú chuồn chuồn bỏ vào túi. Trên xe, Tũn thầm nghĩ: “Chuồn chuồn cắn rốn biết bơi. Thằng Tí và thằng Siu biết bơi rồi, mình cho chuồn chuồn cắn rốn, chúng sẽ không còn biết bơi nữa”. Ý nghĩ ấy càng khiến Tũn ta phấn khích vô cùng.
- Tũn, cậu xuống bơi đi! - Thằng Siu giục giã, tỏ vẻ nóng lòng muốn xem khả năng của Tũn.
- Cậu cứ bình tĩnh. Nếu các cậu muốn tớ trổ tài thì hãy giúp tớ việc này đi.
- Việc gì? – Tí và Siu đồng thanh.
- Cho chú chuồn chuồn này cắn rốn của các cậu đi.
Mặc dù lời đề nghị của Tũn hết sức kì quặc nhưng thằng Tí và Siu vẫn gật đầu thực hiện vì sự tò mò không biết thằng Tũn sẽ làm gì tiếp theo.
Sau khi cho con chuồn chuồn cắn rốn hai thằng bạn, Tũn ta tự tin xuống nước. Tí và Siu cũng xuống cùng. Trong khi thằng Tí, Siu bơi nhanh thoăn thoắt thì Tũn ta vẫn bì bõm, quẫy đạp, vùng vẫy dưới nước. Nó đã uống mấy ngụm nước dưới bể bơi mất rồi. Hu hu! Cái “chân lý” của thằng Khoai khiến Tũn ta lại được phen chỉ muốn chui xuống… nước cho bớt xấu hổ. Hic hic.
KHỈ LƯỜI