Con muốn nói điều này với mẹ cả nghìn lần rồi nhưng không hiểu sao mỗi lần định thốt lên, nó lại trở nên khó khăn đến vậy...
Con lớn lên từng ngày trong lời ru ngọt ngào và vòng tay ấm áp của mẹ. Mỗi ngày, con lại càng cảm nhận được sự hi sinh thầm lặng, tình yêu to lớn mà mẹ dành cho con. Làm sao con quên được cái nắm tay mềm mại, dịu dàng; những bước chân của mẹ cùng con đi qua tuổi thơ đầy vụng dại… Mẹ luôn ủng hộ, tin tưởng con và là người con có thể dựa vào mỗi khi vấp ngã. Bây giờ, ước gì có phép màu đưa con trở về quá khứ để con lại được đứng dưới gốc đa đầu làng chờ mẹ đi làm về hay vừa ăn, vừa xuýt xoa khi thưởng thức trái bắp nóng hổi với mẹ... Ôi! Cảm giác ấy thật tuyệt!
Mẹ à, con yêu nhất đôi bàn tay của mẹ. Đôi bàn tay gầy gầy, xương xương ấy đã nuôi lớn con nên người. Đối với con, mẹ còn giống như một người bạn thân, luôn chia sẻ mọi buồn vui với con. Câu chuyện nào con kể, mẹ cũng đều lắng nghe dù nó rất khó hiểu. Khi con buồn, mẹ luôn an ủi, vỗ về và tạo cho con sức mạnh. Mỗi lần mẹ cười, con cảm thấy vui lắm! Vì khi đó, mắt mẹ lại ánh lên biết bao yêu thương.
Con biết, con là một cô bé bướng bỉnh và chỉ có mẹ mới chấp nhận tính nết khó ưa của con. Vì tính cách ấy mà bao lần con đã khiến mẹ buồn. Mỗi lần như vậy, con lại thấy mắt mẹ dường như sâu hơn và gợn buồn. Thậm chí có lần, con đã nhìn thấy mẹ khóc. Những giọt nước mắt đó khiến con hối hận vô cùng và tự hứa với bản thân sẽ không tái phạm nữa. Mẹ tha thứ cho con nhé!
Hôm nay, khi mẹ chải đầu, con thấy tóc mẹ lốm đốm sợi bạc. Con chợt giật mình... Con thật vô tâm khi cứ cuốn theo các mối quan hệ bên ngoài mà đôi lúc quên để tâm tới mẹ. Con băn khoăn tự hỏi, không biết gánh nặng cuộc đời, vết hằn thời gian hay chính con khiến tóc mẹ bạc như vậy? Những ngày trở trời, mẹ thường ho nhiều. Dần dần, sức khỏe của mẹ giảm đi đáng kể. Nhưng mẹ vẫn lo lắng từng thứ nhỏ nhất trong gia đình; vẫn lo cho con từng bữa cơm, giấc ngủ; vẫn nhắc con mặc thêm áo ấm, đi ngủ sớm để có sức học bài...
Mẹ ơi! Giờ con đã lớn, có thể giúp đỡ mẹ nhiều hơn. Mãi mãi con không bao giờ quên tình yêu to lớn mà mẹ dành cho con. Và mẹ mãi là idol trong lòng con.
LÊ PHƯƠNG HOA
(Lớp 8A, THCS Thị trấn Quán Lào, Yên Định, Thanh Hóa)