Bay, bay, bay...

Nguyễn Thị Huyền Hậu
Khu vườn nhỏ tĩnh lặng trong buổi sớm mai nhè nhẹ. Thỉnh thoảng, một thanh âm be bé cất lên đâu đây - tiếng gió thổi, tiếng giọt nước rơi từ mái tranh xuống sàn gạch hay tiếng vỗ cánh của mấy con ong rù rì rù rì đi tìm nhụy khẽ rung lên.

Nhưng ít ai biết rằng, phía sâu bên trong sự tĩnh lặng mênh mang ấy, là cả một nguồn sống dồi dào đang cuộn lên từng nhịp. Và ở một cơn rung như sóng trào của dòng nhựa nóng hổi, một kẽ thân cây bừng tỉnh, tách lớp vỏ nâu sần để Mầm Bé xíu xiu chào ánh sáng. Búp non cựa mình, chớp chớp khẽ đầu lá nõn, uống lấy giọt mưa vừa nghiêng đến như giọt sữa trời trong veo. Mầm Bé háo hức: “Mẹ ơi! Kìa, mưa bay!”

Mầm Bé lớn dần lên theo mỗi lần mặt trời mọc. Từ Mầm, thành Búp, rồi bắt đầu thành Lá nhỏ. Chao ôi, màu biếc xanh của nó mới đáng yêu làm sao! Mỡ màng, ngọt ngào và mịn bóng như tráng bạc. Thỉnh thoảng, một chị Bướm Trắng thấy nó dễ thương quá bèn ghé lại hỏi han:

- Chào Lá nhỏ xinh xinh! Em đang vui đấy phải không?

Nhưng nó chẳng bao giờ trả lời đúng câu hỏi, nó đáp lại đầy ngưỡng mộ:

- Ồ, chị bay từ đâu đến? Chị bay như một thiên thần vậy! Giá mà em bay được như chị!

Bướm Trắng bật cười:

- Loài bướm thì luôn bay mà!

Mấy chú Ong Mật rù rì ôm hũ phấn bay qua, Lá Nhỏ lại nhoài theo hớn hở:

- Chào các anh Ong Mật, các anh bay đẹp quá đi, như là có phép màu vậy! Dạy em bay với!

Ong Mật vừa bay vừa đáp:

- Bọn anh còn phải đi tìm hoa. Em không bay được đâu, vì em là lá chứ đâu phải là ong!

Lá Nhỏ ngẩn ngơ: “Sao lại thế nhỉ? Mình muốn bay! Mình muốn được cuốn theo những cơn gió, muốn được trôi nổi tự do trong không gian đi khắp mọi nơi…”

Nó dụi khẽ đầu lá vào cành mẹ:

- Mẹ, làm sao để con có thể bay?

Cây mẹ hiền từ đu đưa, đu đưa:

- Bé yêu, con là một chiếc lá, việc của con là xanh. Con và các anh chị em của mình làm sạch bầu không khí bằng hơi con thở, làm dịu không gian bằng màu lục mát lành. Loài cây chúng ta không bay con ạ.

Lá Nhỏ trầm ngâm. Không, nó muốn được bay, thật mà!

Mùa hè rắc những hạt nắng kim tuyến khắp những tán cây, nắng đậm đặc đôi khi đến chói cả mắt. Những chiếc lá xúm xít lại che cho mấy đứa nhỏ đi học về vừa ghé vào gốc cây nghỉ tạm. Cơn gió ào qua, nghiêng đầu trêu Lá Nhỏ, à không, bây giờ đã không còn nhỏ nữa:

- Này Lá ơi, cùng bay với tớ nào!

Lá rướn mình lên cười khanh khách:

- Ừ, tớ bay đây!

Cuống lá rung lên như điệu vỗ cánh của những chú chim non. Anh bạn gió dành cho Lá một ưu ái đặc biệt, vòng lại cuốn quanh chiếc lá thêm một lần nữa. Thế là trong khi cả tán cây, cả vườn cây đều rủ dưới nắng hè, thì chỉ riêng một mình Chiếc-Lá-Thích-Bay nhún nhảy không thôi. Nó xòe cả phiến rộng, trưng ra một dáng vẻ mãn nguyện hết sức trong khoảnh khắc uốn lượn ấy. Anh bạn gió đã lướt đi xa rồi, dường như nó vẫn chưa tắt được miệng cười, thì thầm thật khẽ:

- Mẹ, con bay đấy!

Chợt bầu trời sẫm lại, những đám mây đen kéo về ùn ùn và như sà xuống đến sát cả ngọn cây ông Muỗm già giữa vườn. Anh Gió lớn cuộn tung bụi mù mịt. Rồi mưa rơi. Hạt mưa to tướng lao xuống đồm độp trên thân cây, trên con đường vẫn còn mù mịt hơi nóng.

Gió mưa mỗi lúc một mạnh dần. Giông hú lên từng hồi, cây cối trong vườn bị quăng quật tơi bời. Cả loạt lá xanh khỏe khoắn và mỡ màng nhựa sống, gần như đồng loạt bị tuốt khỏi cành, vung lên trời, xoay tròn trong không gian. Có chiếc vút chéo ngang vườn, có chiếc sũng nước đậu ghé vào mái lá, rồi tất cả lả tả cuộn xuống mặt đất. Chiếc-Lá-Thích-Bay lặng người nhìn theo, nó hiểu, đó là cái giá của “bay thực sự” trong đời lá.

Chợt tán lá rùng lên gắng sức đu về phía nhau, che chở cho tổ chim non bé bỏng đang chiêm chiếp sợ hãi trong tiếng bão gầm. Chiếc-Lá-Thích-Bay xoay phiến lá để bọc thêm một lớp che chắn phía vòng ngoài đúng hướng gió giật. Nó đã nhảy múa tưng bừng từ khi cơn bão mới bắt đầu. Chiếc lá thấy mình quăng trái lại sang phải, lúc thì quẫy thật mạnh mẽ, lúc lại xoắn ngược tựa hồ sắp bị bứt lìa khỏi cuống mẹ. Nó nhắm nghiền mắt, để mặc mình tả tơi bay theo tứ bề gió bão. Lúc ấy, dù đau và sợ nó vẫn có cảm giác như đang được “sống đủ” những gì mong đợi.

Chẳng biết bao nhiêu thời khắc đã trôi qua. Bão tan. Chiếc-Lá-Thích-Bay dần hồi tỉnh khi những hạt nắng non dịu dàng vỗ về bao vết dập nát chằng chéo trên thân mình. Tiếng chim non đòi ăn lao xao đâu đây. Bọn trẻ an toàn rồi!

Chiếc lá mỉm cười đón cơn gió heo may vừa đến. Sao nó yêu những khoảnh khắc này đến thế! Gân lá loang vàng và phiến lá lác đác đốm đỏ phác lên nền trời thu xanh ngắt một bức tranh tuyệt đẹp. Vẫn như mọi khi, Chiếc-Lá-Thích-Bay không thể đứng yên quá một phút. Mà sao phải đứng yên nhỉ? Mùa thu đẹp đến thế. Và nó thì yêu đời đến thế!

- Mẹ thấy không, con đang bay này!

Mỗi ngày trôi qua, vườn cây xao xác dần. Những cơn mưa lá úa trút xuống mỗi lúc một nhiều. Chiếc-Lá-Thích-Bay vẫn tận hưởng từng ngày muôn vàn vũ điệu với gió, người bạn thân thiết từ thuở nào. Chỉ đôi lúc nó cảm thấy cuống lá trĩu nặng và phiến lá chẳng còn dẻo dai như trước.

Rồi trong một sớm cuối thu nhè nhẹ, phiến lá nâu nhạt đã uốn cong cong vì hanh khô chợt nhận ra dường như cuống lá đang lay động. Cơn gió chớm đầu đông khẽ khàng mơn man. Một vết nứt nhè nhẹ tách chiếc lá khỏi thân cây, một chút đau thoảng chạy dọc theo mạch nhựa chỉ còn lại rất rất mỏng.

- Từ biệt mẹ thân yêu, con sẽ về khi mưa xuân đến…

Chiếc-Lá-Thích-Bay chao nghiêng buông mình về phía đất. Bất chợt, nó thấy mình được nâng vút lên cao. Nó đang ở trên lưng anh bạn gió và tự do lượn vòng, lượn vòng giữa khoảng không gian bất tận. Cả thân mình nó nhẹ bẫng, cứ thế trôi đi trong vòng xoắn gió kỳ diệu. Nó chìm ngập trong cảm giác bay bổng yên bình và hạnh phúc không thể tả được bằng lời.

Nó đang THỰC SỰ bay. Như một thiên thần. Như một phép màu. Như một giấc mộng mà cả đời lá ao ước.

Cuối cùng, nó đã bay!

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Bay, bay, bay... tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Lẫn đời ai

Nội chỉ tay vào bức tường, lấy giùm nội năm chục ngàn cả tí lạc mất. Nội gõ gõ vào tấm ...

Đôi giày thể thao cũ

Trong góc tủ bụi bặm nơi những món đồ cũ bị lãng quên, có một đôi Giày Thể Thao sờn vải ...

Tổ chim sâu

Cánh đồng quê chuẩn bị vào mùa gặt, những bông lúa vàng trĩu nặng uốn cong mình xuống, trông ...

Bài Sáng Tác khác

Giấc mơ xuân ở ngôi nhà Huế

Ngồi trên máy bay mà thấp thỏm không yên, thỉnh thoảng tôi lại ngó ra cửa sổ, muốn nhìn xuyên qua làn mây trắng để chờ đợi giây phút Huế sẽ hiện ra những hình sông dáng núi và thành quách cổ xưa…

Tổ quốc trong trái tim tôi

Trải qua bao cuộc đấu tranh khốc liệt để giữ nước, không thể kể hết bao nhiêu người con đất Việt, bao nhiêu vị anh hùng đã hy sinh để giữ vững nền hòa bình cho chúng ta hôm nay.

Lần đầu tiên

Hôm nay, lần đầu tiên Dũng được điểm 10 môn Văn - cái môn mà trong lớp ai cũng kêu "khoai" nhất, khó có thể đạt điểm tối đa. Lúc nghe cô thông báo điểm bài văn của mình, khỏi phải nói Dũng đã sung sướng và "phổng mũi" đến thế nào.

Tiểu thuyết "Mưa đỏ" gây sốt trở lại

Nhiều người tìm mua tiểu thuyết ''Mưa đỏ'' của nhà văn Chu Lai sau khi xem phim điện ảnh cùng tên vì muốn hiểu hơn câu chuyện về cuộc chiến bảo vệ thành cổ Quảng Trị.

Ước mơ trẻ con

Quán trà sữa thức ăn vặt không lớn, chỉ đủ phục vụ chừng ba mươi khách cùng lúc, nhưng chỉ tám cô cậu “khách ruột” ấy vào là xem như hết chỗ vì mỗi đứa ngồi là thêm một cái ghế để cặp, thêm cái ghế gác chân. Chúng chiếm hết chỗ của khách khác nhưng được cái là rất mạnh gọi món.

Những ngày đẹp nhất

Những ngày có trăng là những ngày đẹp nhất! – con Nghé từ đâu chạy ùa về ríu rít tự nói một mình như thế. Vừa nói nó vừa chắp hai tay làm biểu tượng trái tim rồi bắn lại phía thằng Cún – tặng anh một trái tim cho một ngày may mắn của em.