Câu chuyện bà chưa kể

Cún Bông chăm học
“Vậy là đã hết câu chuyện rồi! Bà cháu ta đi ngủ thôi!”. Hừ! Cứ nghe câu nói này của bà là tôi buồn hết cả mình.

Tôi chẳng muốn ngủ vào lúc đang còn háo hức nghe kể chuyện như thế này! Tôi là Mẫm (mọi người gọi vậy vì tôi béo í mà)- một chú ốc nhỏ được bà kể chuyện mỗi tối: nào là chúng tôi - họ nhà ốc – luôn được che chở bởi một “mái nhà di động” an toàn và ấm áp, nhưng mà chúng tôi lại cũng luôn có một mối đe dọa rất lớn vì chúng tôi là thứ đồ ăn cho các loài lớn hơn... Tôi luôn luôn có ý thức là mình phải nấp thật kĩ dưới vũng bùn, trốn thật kĩ trong khe đá... để ẩn mình đi, khỏi bị bắt làm thịt.

Nhưng rồi, tôi cũng bị bắt... Tôi biết cái vỏ ngoài nặng trịch của tôi là thứ bảo vệ tôi, nhưng giờ đây, nó đã cản trở tôi rất nhiều. Tôi từng thấy có chú cua bị người ta bắt nhưng đã dùng càng để kẹp vào người đó rồi thoát ra. Tôi ước gì tôi có sức tự vệ được bằng một nửa của chú cua ấy… Khi bị bắt, tôi và hàng chục, có khi đến hàng trăm chú ốc khác hoang mang tột độ, cái vỏ chạm vào nhau va “lạch cạch” rất vui tai, nhưng lúc đó thì chẳng còn tâm trạng để mà vui nữa! Tôi nghĩ lại đến câu chuyện của bà, về cái thứ nước cay xè ấy, về cái “hũ” đựng nước tới 100 độ C... Tôi bất thần, nằm co ro trong trong vỏ, ước ao: Tôi ước họ nhà ốc chúng tôi không có gì đặc biệt để cuộc sống cứ trôi qua yên bình trong cái vỏ, và... “Xoẹt” chúng tôi bị xúc lên bởi người ngồi ở cái nơi gọi là cái chợ, ồn ào, náo nhiệt ấy. Tôi chờ đợi trong khốn khổ, chờ đến lúc mình thành một món ăn, hu hu...

Khi một lần nữa bị xúc lên, tôi hoảng vía. Một cái túi ni lông bọc chúng tôi lại, và lại một lần nữa, tiếng vỏ va vào nhau lạch cạch. Tôi nức nở, tôi nhớ bà, tôi chưa muốn bị biến thành thức ăn…

Và rồi... “Ùmmmmm!” - Tôi hẫng người rơi ào vào nước mát. Cả một hồ nước, hoa hồng chạy dài và một cây đa to um tùm phủ kín một góc ao. Và cùng lúc đó, tôi nghe thấy giọng của một cụ ốc lớn tuổi rồi hàng trăm con ốc khác hét lên:

- PHÓNG SINHHH!!

- PHÓNG SINHHH!!

- PHÓNG SINHHH!!

Phóng sinh? Phóng sinh là gì?” - Tôi thốt lên nhưng quá ồn khiến tôi không tài nào nghe được câu trả lời. Thật kì lạ, tôi đã thoát nạn!

Sao bà không kể cho tôi câu chuyện “phóng sinh” kì lạ này nhỉ? Chẳng có lẽ bà lại không biết? Tôi vẫn chưa gặp lại bà để hỏi bà điều đó, nhưng tôi có cuộc sống mới, ở một cái hồ mới với những người bạn mới.

Tôi đã được phóng sinh vào đúng lúc tôi thấy mình chuẩn bị lìa đời. Tôi chỉ kịp nhìn thấy: Một cô bé và một bà mẹ!

Bài viết được đăng tải trên ấn phẩm Cún bông chăm học. Còn nhiều bài viết hay, hấp dẫn, các câu chuyện thú vị đang chờ đón bạn khám phá tại ấn phẩm Cún bông chăm học. Nếu bạn quan tâm, có thể mua báo và đọc trực tuyến tại cửa hàng trực tuyến của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhé!

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Câu chuyện bà chưa kể tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Cánh chim chích bông

Chim chích bông mẹ linh tính điều gí đó không hay xảy ra với tổ chim nhà mình. Giọng chim chích ...

Gia đình nhà sóc nâu

Buổi sáng, khi ông mặt trời vừa nhô lên trên ngọn núi Phắc Ban, nắng mới trải vàng trên ...

Bài Sáng Tác khác

Một lần đón trăng thu

Mãi đến năm mười ba tuổi, tôi cũng chưa biết đón trung thu ra sao. Xóm làng nghèo, tối tối nhà nhà đóng cửa. Ánh trăng tươi, ngời sáng khắp đồng bãi, chảy tràn trề từng lối ngõ quanh co. Nhà tôi kín, trăng vẫn lọt qua cửa sổ, sáng xuống nền từng vũng.

Khu vườn màu nắng

Nắng mới mềm như lụa lướt thướt trên vòm cây, là đà trên cỏ dại. Con đường đất nhỏ từ xóm dưới dẫn lên đồi ngập nắng. Hai bên đường xuyến chi mọc đầy, hoa trắng nhụy vàng lắc đưa trong gió.

Điệp viên nhí

Nam cau mày lại, miệng lẩm bẩm: - Thật không thể chấp nhận được! Là hắn! “Hắn” ở đây là Ninja Lông Mun - biệt danh Nam đã đặt cho chú mèo đen tuyền, tròn núc ních của bà Lan.

Những dòng chữ kỳ diệu

Ngày ấy, cu Minh còn bé xíu, chưa đi học. Tôi rất quý nó, vì nhà nó có cả một thư viện nhỏ. Ba nó là thầy giáo dạy văn trên tỉnh.